Ly hôn không gặp lại
Nam Thành là một thành phố cổ bình lặng, với những con đường thẳng tắp sạch sẽ, bầu trời sáng trong cao vời vợi. Những cây ngân hạnh cao lớn tô điểm cho thành phố thêm vạn phần xinh đẹp.
Tô Dao nhận được thông báo phỏng vấn của công ty Nam Thành, vội vội vàng vàng đưa theo cô con gái nhỏ vượt chặng đường xa tới nơi này.
Tháng 12, Nam Thành đã sang đông. Mặt trời vẫn rọi chiếu những tia nắng gay gắt trên cao, nhưng tiết trời vẫn mang theo cái lạnh rét cóng của mùa đông, khô hanh và cái lạnh giống như hình và bóng đan xen vào nhau. Nhiệt độ xuống thấp, khách bộ hành trên đường thưa thớt, tất cả đều co ro trong cái rét mướt cúi đầu thật sâu vội vã bước đi, thành phố tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và hoang vắng.
Nơi cổng ra của bến xe, Tô Dao vừa nhìn đã nhận ra dáng người đàn ông cao lớn đó trong đám đông. Anh đứng đó trên người khoác một chiếc áo khoác màu tối với khuôn mặt mỉm cười. Tô Dao đặt hành lý trên tay xuống, mỉm cười với anh từ xa. Bất kể lúc nào gặp mặt, anh cũng khiến cho người khác cảm thấy một sự ấm áp an tâm.
Cô con gái nhỏ Tô Thư tụt xuống từ trên người mẹ cất tiếng gọi rồi chạy về phía người đàn ông đó. Cố Nguyên cúi xuống dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Tô Thư, nhấc bổng cô bé lên xoay tròn, khiến cho cô con gái bé bỏng không ngớt những tiếng cười giòn tan.
"Em mệt lắm không?"
Cố Nguyên khẽ cúi đầu, vài sợi tóc trên trán rủ xuống, nhìn Tô Dao đang tiến lại gần một cách âu yếm. Tô Dao lắc nhẹ đầu: "Em đi từ nhà 4 tiếng, không thấy mệt".
Cố Nguyên một tay bế con gái, một tay đón lấy hành lý từ tay Tô Dao, dẫn cô đi ra phía nhà để xe: "Anh đã thu dọn phòng rồi, trong phòng của con anh đặt một chiệc giường lớn để em và Tô Thư ngủ". Cố Nguyên nhìn Tô Dao: "Bố mẹ có khỏe không?".
"Rất khỏe ạ". Tô Dao cười cười, "Em có thể tới Nam Thành thì bố mẹ là người mừng nhất, sau khi anh tới Nam Thành, bố mẹ cứ luôn ám chỉ thăm dò em, tại sao không tới Nam Thành cùng với anh".
Cố Nguyên tới bên cạnh xe, cho hành lý vào ghế sau, bế Tô Thư đặt vào bên trong, rồi quay người lại khẽ vuốt tóc Tô Dao: "Thế em trả lời ra sao?"
Tô Dao làm động tác như kéo khóa miệng, Cố Nguyên khẽ cười, ánh mặt trời dường như chiếu sâu vào đáy mắt anh, một khoảng trời màu vàng ấm áp. Tô Dao đón nhận những ánh nhìn ấy, chợt thấy một cảm giác bối rối trào dâng. Quay người mở cửa xe ngồi cạnh Tô Thư, Tô Dao rút chiếc điện thoại: "Em, em gọi điện về nhà nói đã tới nơi rồi".
Cố Nguyên quay người ngồi lên xe, lướt nhìn người phụ nữ sau lưng qua kính chiếu hậu rồi bắt đầu nổ máy.
Ngôi nhà của Cố Nguyên tọa lạc tại khu phố cổ của thành phố Nam Thành, bao quanh bởi những bóng cây thông cao lớn, đập vào mắt là một màu xanh thẫm ngút ngàn. Tô Dao bước xuống xe. Tô Thư như con chim sáo nhảy nhót chạy ngay lên lầu. Tô Dao ngước mắt ngắm nhìn ngôi nhà, trên bức tường trước mặt rủ đầy những cây trường xuân. Đầu đông, cây trường xuân tuy đã chuyển sang úa vàng khô héo, nhưng những gì còn lại đủ để người ta có thể hình dung ra một bức tường màu xanh trong mùa hạ.
"Đi nào!"
Cố Nguyên khóa xe, xách hành lý, tay khoác lên vai Tô Dao. Tô Dao nghiêng đầu nhìn anh cười, hai người khoác tay nhau cùng bước lên lầu.
Một căn hộ rộng hơn 100 mét vuông, ba phòng hai sảnh một bếp hai nhà vệ sinh. Cố Nguyên sắp xếp bày trí đồ đạc trong phòng đơn giản đẹp mắt. Tô Thư vừa vào cửa đã nhảy lên chiếc ghế sofa lớn trong phòng khách nhún nhảy ra chiều thích thú, Tô Dao đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Cố Nguyên đặt hết đồ đạc xuống, thuận tay quẳng chìa khóa lên bàn trà trong phòng khách, khoanh tay dựa vào tường: "thế nào?"
"Rất đẹp..."
Cả bức tường phòng khách treo toàn tác phẩm nhiếp ảnh trong nhiều năm qua của Cố Nguyên như là những bức họa trang trí nhà cửa. Ở chính giữa là một bức ảnh lớn chụp cảnh mặt trời lặn xuống đỉnh núi, đan xen với ánh nắng hắt chiếu vào nhà qua ô cửa sổ khiến cho căn phòng toát lên một vẻ yên tĩnh, êm ả khó tả.
"Đây là phòng của Tô Thư"
Cố Nguyên đẩy cửa phòng: "Đây là phòng hướng Nam, mùa đông cũng đủ ánh sáng mặt trời. Nhiều ánh sáng mặt trời thường có lợi cho sự phát triển xương của trẻ".
Anh xoay người lại nhìn Tô Dao, chỉ chiếc tủ áo trong căn phòng: "Chiếc tủ này chỉ có thể đựng đủ đồ của con. Anh đã thu dọn một nửa bên tủ lớn trong phòng ngủ. Chút nữa em đặt đồ ở bên đấy nhé! Nếu bố mẹ có qua thăm cũng dễ ăn nói".
"Vâng... Cảm ơn anh". Tô Dao do dự đôi chút, rồi cảm ơn.
Cố Nguyên cười cười, khẽ nói: "Dao Dao, em và anh còn cần phải xa lạ thế sao?"
"Toàn là em đã làm phiền anh." Tô Dao ngập ngừng giây chốc: "Đợi em ổn định xong công việc, tìm được một căn hộ thích hợp, em sẽ cố gắng đưa Tô Thư chuyển đi sớm nhất có thể".
Cố Nguyên nhìn cô, hai vai hơi chùng ra, giọng khe khẽ xa xăm: "Để sau sẽ hay!"
Công ty mà Tô Dao ứng tuyển là công ty chi nhánh trực thuộc cơ quan nghiên cứu, chức vị tuyển dụng là trợ lý hành chính. Trong thời gian này để chuyển công việc khỏi Bình Thành, cô đã nộp không biết bao nhiêu đơn xin việc, tuy nhiên công ty hồi đáp lại càng lúc càng ít. Công ty này có thể coi là công ty tốt nhất trong những công ty gửi thông báo phỏng vấn tuyển dụng, cô vô cùng coi trọng cơ hội này. Cô cần công việc, nhất là sau khi chuyển tới thành phố xa lạ này, cô cần có một thu nhập ổn định để có thể nuôi được bản thân và con gái.
Tô Dao không khỏi cảm thấy hồi hộp, căng thẳng. Liếc nhìn lại mình qua cửa sổ hành lang, các cô gái đến ứng tuyển đầu còn rất trẻ, nhìn lại mình, cô trở thành người lớn tuổi nhất. Chẳng mấy chốc mà cô từ ngày ra trường với sự hoạt bát dũng cảm nay đã biến mất, giờ ngồi đây bên cạnh những cô gái trẻ đang tuổi thanh xuân.
"Số 39, Cố Tô Dao"
Cánh cửa phòng cuối hành lang mở ra, có người gọi tên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Dao. Tô Dao lên tiếng đáp lại rồi đứng dậy, hít một hơi thật sâu, khẽ tháo cặp kính nhỏ thanh lịch cất vào túi xách, nhẹ nhàng chỉnh lại đồng hồ đeo trên tay, cầm theo sơ yếu lý lịch trên tay bước lại. Người gọi tên cô gật đầu chào: "Mời vào".
Tô Dao đẩy nhẹ cánh cửa của phòng phỏng vấn, cô chỉ có thể nhìn không gian phòng một cách khái quát sau khi đã tháo cặp kính ra. Đây chính là một cách làm giảm áp lực khi cô phải đối diện trực tiếp với người khác. Nếu không thấy rõ ánh nhìn dò xét hoặc thái độ khiêu khích của đối phương, cảm xúc của cô sẽ được trấn tĩnh nhiều hơn.
Không gian bên trong phòng vô cùng rộng rãi. Những người phỏng vấn ngồi thành một dãy đối diện, cách họ không xa là một chiếc ghế, xem ra là để cô ngồi ở đó. Tô Dao bước vào trong khom lưng lịch sự cúi chào, sau đó đưa sơ yếu lý lịch của mình cho người đàn ông đưa ra ra hiệu về phía cô.
Căn phòng im phăng phắc, Tô Dao nghe rõ từng tiếng bước chân của chính mình vang vọng lại, trong lòng trào dâng cảm giác lo lắng. Sau khi bước vào cửa khẽ khom lưng cúi chào, Tô Dao đưa mắt nhìn lướt qua những người phía trên mình, có ba người đàn ông và hai người phụ nữ.
Tô Dao đặt sơ yếu lý lịch rồi quay trở về ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế của mình, nhìn thẳng vào các vị giám khảo trước mặt và mỉm cười.
"Chào cô Cố. Rất hoan nghênh cô tới tham gia phỏng vấn của công ty chúng tôi. Tôi là Hàn Thụy giám khảo phụ cho lần phỏng vấn này".
"Chào anh".
Tô Dao khẽ mỉm cười.
Cuộc phỏng vấn không khó lắm, trước khi chuyển tới thành phố này, cô đã làm việc ở vị trí tương đương được vài năm, có rất nhiều kinh nghiệm. Tâm trạng của cô dần dần được trấn tĩnh lại theo những câu hỏi đạp với giám khảo Hàn, cảm giác bản thân mỗi lúc thêm nắm chắc tự tin.
Xem ra Hàn Thụy rất lấy làm hài lòng đối với những câu trả lời và thể hiện của cô. Chính vào lúc Hàn Thụy hỏi câu hỏi cuối cùng chuẩn bị cho Tô Dao về nhà chờ thông báo, thì người đàn ông ngồi bên cạnh Hàn Thụy giữ vẽ trầm mặc suốt từ đầu đột nhiên đưa tay ra giữ lại bản sơ yếu lý lịch trước mặt Hàn Thụy, ra hiệu cô chờ một chút, và bắt đầu cất giọng trầm trầm: "Câu hỏi cuối cùng. Cô Tô, tôi là người rất tò mò, Cố Tô là họ kép phải không?".
Âm thanh này khiến cho Tô Dao chấn động, cảm giác bất an trong lòng tự dưng trào dâng. Cô cố gắng ngước nhìn về phía người đàn ông đưa ra câu hỏi, những chỉ có thể nhìn mờ mờ là một người đàn ông cao lớn.
Tô Dao khẽ run lên.
Là ảo giác.
Nếu là anh, sao anh lại có thể lạnh lùng bình tĩnh và lịch sự đưa ra cầu hỏi chẳng chút vui vẻ nào với cô như thế. Anh sẽ phải nắm lấy mọi cơ hội để khiến cô khó chịu. Chỉ là giọng nói giống nhau thôi, cô không cần phải căng thẳng bối rối như thế.
Trong phòng tràn ngập một bầu không khí vắng lặng, tất cả mọi người đều im lặng chờ câu trả lời của cô. Tô Dao không biết khoảnh khắc lặng đi mất kiểm soát của mình có để lại ấn tượng xấu đối với những vị giám khảo hay không, cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng và trả lời điềm tĩnh: "Không, họ tôi là Tô. Sau theo họ chồng, thêm vào là Cố".
Tô Dao mỉm cười lịch sự, cố nén lại sự hoài nghi đang dâng trào trong lòng.
Còn tiếp...
Hồ Tiểu Mị
(Tiểu thuyết Sống chung sau ly hôn của tác giả Hồ Tiểu Mị, do NXB Văn học ấn hành)
Đọc: Tiểu thuyết cùng chủ đề Hôn nhân Gia đình |
* Khi lấy chàng |
* Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu |
* Sống chung với mẹ chồng |