Ân Tú Chi nói: “Hóa ra con bé tên Thu Nhi làm việc ở đây, một tháng có thể kiếm được tới 800 tệ cơ đấy, với người chân tay nhanh nhẹn như cô chẳng lẽ không kiếm được 800 một tháng, biết đâu còn được tới một nghìn ấy chứ. Cô nghĩ mà xem, cứ tính mỗi tháng 800 tệ, một tháng có nhiều hơn 300 tệ, một năm là được tới 3.000 đấy chứ!”
“Con không thiết tha”
“Tiền mà cô còn không thiết tha thì thiết tha cái gì? Cô chỉ biết thiết tha bọn đàn ông thôi, cứ bám lấy lũ đàn ông đó có sinh ra vàng hay bạc được không? Ta chưa từng thấy người nào mà thấy người khác sống tốt hơn mình lại không thấy đỏ mặt như cô! Nói cô ngu thì trong lòng cô không vui, nói cô thông minh thì thấy cô không biết nhìn xa chút nào. Ta nói cho cô biết, chuyện này không tới lượt cô quyết định, thằng bé Bát Kim này nửa năm tới còn phải đi học, tiền lấy đâu ra? Theo lý mà nói, Sảng Nhi và Tiểu Tam Tử đều là máu thịt của ta, ta đều yêu thương chúng nó như nhau. Nhưng điều kiện của Sảng Nhi và con dâu Tiêu Mai tốt hơn cô và Tiểu Tam Tử, ta giúp chúng nó làm việc nhà tất nhiên không lấy tiền, nhưng ta có thể bảo chúng nó cho thằng Bát Kim đi học! Cô tới nhà khác làm việc, lẽ nào kiếm tiền giúp ta? Ta vì ai chứ? Không phải là vì cuộc sống sau này, vì tương lai của cô và Tiểu Tam Tử sao, các người ai cũng sống tốt thì ta chết mới nhắm mắt được!”
Cuộc sống hiện nay vẫn không thoải mái, cả nhà mỗi người một nơi, còn nói gì về sau, cuộc sống sau này tốt xấu ai mà đoán biết trước được. Trong lòng Phượng Bình phản đối, nhưng miệng thì không dám nói ra, không dám cãi lại mẹ chồng, nhưng cô vẫn quyết tâm chẳng đi đâu hết, cô không quen một mình sống ở nhà người lạ. Cô nghe vài người trong làng ra ngoài làm người giúp việc nói, có một số nhà chủ rất coi khinh người nhà quê, đề phòng họ như đề phòng giặc trong nhà, nếu rơi phải nhà chủ như thế thì không biết phải chịu đựng thế nào? Cứ ở đây là hơn, cô không muốn đi thì không ai trói ép cô đi được!
Buổi trưa Phượng Bình ở dưới nhà thái bầu dục lợn, đây là thứ buổi sáng Cao Hiểu Cương dặn cô mua trước khi bà đi ra ngoài, đồng thời dặn cô cắt lát dài chứ đừng cắt hình hoa. Cô vừa thái được mấy miếng, Ân Tú Chi đi tới nhìn thấy lầm bầm: “Đầu cô bị lừa đá hả, sao lại cắt thành lát nhỏ thế này?”.
Cô còn chưa kịp giải thích cái gì, Ân Tú Chi chợt tỉnh ra, “có phải con hồ ly tinh kia bảo cô thái thế không?”
Ngày trước Ân Tú Chi và Cao Hiểu Cương sống với nhau hòa thuận một thời gian, lúc đó thỉnh thoảng Cao Hiểu Cương lại mua cho Trịnh Sảng bánh kẹo rồi tới nhà bà cùng ăn cơm, bà nhớ Cao Hiểu Cương thích ăn bầu dục lợn, mà phải là thái lát nhỏ, chê thái kiểu hình hoa có mùi khó chịu.
“Cô dẹp ra, để ta thái cho”. Bà hùng hổ bất thường cướp lấy con dao từ tay Phượng Bình. Nhìn thấy bà thái thành hình hoa rất dày, Phượng Bình định nói vài lời, nhưng rồi lại nhịn xuống, đi ra chỗ khác.
Vì cơ quan của Cao Hiểu Cương rất gần nhà nên hầu như trưa nào bà cũng về nhà ăn cơm, bà ngồi xuống bàn ăn nhìn thấy bầu dục lợn không được thái theo ý mình, trong lòng rất khó chịu. Thứ nhất cả nhà ăn cơm với nhau, Tiêu Mai lại không đi làm cho nên bà đã tăng phí sinh hoạt lên gấp rưỡi. Từ lúc bà ngồi vào bàn ăn, Phượng Bình cúi mặt nín thở, Ân Tú Chi dựng lưng lên như chưa bao giờ thẳng đến như thế, bà nhìn cái là đã hiểu mọi chuyện, vì không muốn gây náo loạn lên với Ân Tú Chi, bà chẳng nói gì cả, chỉ thể hiện rõ sự không vui hiện lên khuôn mặt.
Bà là người nhẫn nhịn cho qua chuyện êm nhà, nhưng Ân Tú Chi lại muốn thử thách giới hạn chịu đựng của bà, cố tình ăn từng miếng từng miếng lớn bầu dục lợn, âm thành phát ra bòm bọp, còn vừa ăn vừa khen hết lời. Ép tới mức bà không chịu được nữa, lạnh lùng nhìn lên Phượng Bình, hỏi rõ ràng là: “Tôi nhớ rằng sáng nay tôi đã dặn cô rồi, bầu dục lợn phải thái thành lát nhỏ chứ không được thái hình hoa cơ mà, sao lại quên?”.
“Ta nói cho cô nghe, Cao hồ ly, sao cô già rồi mà vẫn ích kỷ như thế?”. Bà vừa nói dứt lời, Ân Tú Chi lập tức tiếp thêm vào, vừa cầm đũa chỉ thẳng mặt bà vừa nói, “cô không nên cả ngày chỉ nghĩ cho bản thân mình, ta và Phượng Bình đều thích ăn kiểu thái thành hình hoa, đây mới đúng là cách ăn của người bình thường”. Bà vội vàng đóng giả bộ dạng chợt nhớ ra điều gì đó, “đúng rồi, cô và chúng ta không giống nhau, cô là do hồ ly đầu thai thành, sở thích chắc cũng không giống với bọn ta”.
Cao Hiểu Cương bị chọc cho tức tới xanh mặt, “tôi không hiểu, chị đã hận tôi như thế còn tới Bắc Kinh làm gì? Một người đã mấy chục tuổi rồi, ăn nói tích chút đức đi, đừng có lúc nào cũng ác độc như thế!”.
“Ta độc ác? Ta không phải là con đỉa thấy người là cắn, chả lẽ ta có duyên vô cớ hận cô cả đời ? Cô có mặt mũi gì mắng ta độc ác? Ta có độc ác thêm nữa cũng không bằng sự độc ác của cô! Năm đó ta đã coi cô như người em gái ruột của mình, tìm kiếm khắp nơi cho cô một người lý tưởng, không ngờ cô lại không biết xấu hổ cặp với lão chết tiệt nhà này! Có biết những năm đó ta sống thế nào không? Ta sống từng ngày trong lòng đều chảy máu đấy…”
Ân Tú Chi càng nói càng bị kích động, những nỗi đau khó quên trong lòng tự nhiên ùn ùn nổi lên, khiến cho tâm trạng bà trong chốc lát vô cùng kích động, cuối cùng ném đũa bát xuống, đấm ngực thùm thụp, nước mắt nước mũi giàn dụa kể tội Cao Hiểu Cương, mồm miệng mắng không ngớt, mắng đến nỗi khiến cho mồm miệng của Cao Hiểu Cương run lên.
Hai người họ không cùng tầng lớp, đương nhiên cãi nhau cũng không cùng một kiểu, Cao Hiểu Cương chảy nước mắt rầu rĩ đi về phòng ngủ của mình, ôm lấy bức di ảnh của Trịnh Minh Hà nằm đổ xuống giường khóc thầm; ở ngoài Ân Tú Chi kêu gào, mắng nhiếc, sau khi mắng mệt rồi, chợt trong lòng thấy trống vắng, bà lặng lẽ ngồi trong phòng mình, cứ ngồi im như thế cho tới 4 giờ chiều mà vẫn không thấy đi ra.
Lúc này Phượng Bình sai Bát Kim tới phòng bà gọi hai lần, hỏi xem bà có muốn ăn chút gì không. Phượng Bình biết, trưa bà không ăn gì, nếu cô không hỏi không rằng thì sau này lúc bà bình tĩnh lại sẽ lại tìm cô mà mắng cho một trận, sẽ mắng là lương tâm của cô bị chó tha đi mất rồi. Bát Kim đi vào nói, con hỏi rồi, bà không nói gì. Phượng Bình nghĩ, nói gì hay không đều không quan trọng, quan trọng là mình đã hỏi rồi, có sao thì cũng không liên quan tới mình.
Lúc hơn 5h, Phượng Bình định tới phòng bếp chuẩn bị bữa tối, thấy Thu Nhi mang đồ đạc đi vào. Nghe thấy tiếng động, Ân Tú Chi đi ra từ trong phòng, từ trên xuống dưới lườm cô một cái, gương mặt đầy vẻ nghi ngờ hỏi: “Sao cô lại tới đây?”.
“Dì Cương bảo ta tới”, Thu Nhi nói đầy chí khí.
“Bà ta bảo cô tới làm gì?”
“Bảo tôi tới nấu cơm riêng cho dì ấy ăn”
“Tự bà ta trả tiền công cho cô?”
“Ờ”. Thu Nhi gật đầu, chạy tới gõ cửa phòng Tiêu Mai, “chị Mai”.
“Gõ cửa linh tinh gì thế? Lúc này nó đâu có ở nhà? Không đi làm thì tiền chắc rơi từ trên trời xuống chắc!”
“Chị Mai đi làm rồi sao?”
“Cái gì? Cô nói thế có ý gì hả?”
“Ờ, không có gì, không có ý gì. Tôi chỉ là, chỉ là tiện miệng thốt ra một câu”. Thấy vẻ mặt bà ngạc nhiên, Thu Nhi cảm thấy chắc là lúc nãy mình đã nói cái gì sai rồi, hỏng chuyện rồi. Sợ bà tiếp tục hỏi, Thu Nhi lại vội nói: “Tôi phải đi mua chút đồ ăn cho dì Cương, đồ đạc xin để nhờ chút ở trên ghế sofa, lát nữa về tôi sẽ thu dọn”.
Cô nói xong vội đi xuống tầng, đợi cô xuống rồi, Phượng Bình hỏi Ân Tú Chi một cách lo lắng: “Cô ấy về rồi, thế con ngủ ở đâu?”
“Ở với ta trước đã, cô ta có về hay không thì đằng nào cô chả phải tìm một nhà khác để làm? Cô ta về cũng tốt, ta cũng không muốn con hồ ly kia được ăn cơm do ta nấu, tự bà ta lấy tiền mướn người nấu cơm thì kệ bà ta”
Phượng Bình nghe thấy thế rối lên, đi về phía nhà bếp, những điều buồn phiền đều thể hiện rõ trên khuôn mặt, và lại bị Ân Tú Chi mắng cho một trận. Mắng xong, Ân Tú Chi lại hỏi cô, “Phượng Bình à, cô nói xem những lời Thu Nhi nói là ý gì? Ta nghe cảm thấy hình như con dâu Tiêu Mai không đi làm hay sao”.
“Con đâu biết được”. Phượng Bình buông ra một câu hồi đáp, không khéo lại bị mắng cho trận nữa.
“Chị Mai, làm thế nào…”, Thu Nhi chạy ra ngoài lập tức gọi điện cho Tiêu Mai thông báo sự việc.
“Không sao, biết thì cho biết, chị cũng chẳng sợ bà ấy biết. Thu Nhi, chị rất vui vì em đã trở về, em cứ lên nhà trước đi, nếu bà ta còn hỏi nữa, thì cứ nói thật cho bà ta biết”. Tiêu Mai không những không trách cô, mà ngược lại còn thấy mở cờ trong bụng, việc này là do Thu Nhi sơ ý để lộ, cho dù Ân Tú Chi có gây chuyện về việc này, Trịnh Sảng cũng không đổ mọi việc lên đầu cô.
Còn tiếp...
Thanh Nghiêm
(Tiểu thuyết Mẹ ơi chồng con đang khóc của nhà văn Trung Quốc Thanh Nghiêm, do Hồng Tú Tú dịch, Nhà xuất bản Hồng Đức ấn hành. Giữ bản quyền tác phẩm Hồng Tú Tú).