Cô phát hiện chiếc giường cô đang nằm không giống với khách sạn. Bốn phía là một màu trắng, là mùi thuốc sát trùng. Cô cựa mình cố sức ngồi dậy, nhưng đã bị một đôi tay nhẹ nhàng giữ lại: “Đừng cử động. Cô vẫn đang truyền nước!”. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên lại là ngưới quản lý khách sạn.
“Là anh?”. Tiểu Manh không nhớ ra tên anh ta.
“Tôi họ Vương, Vương Trí Văn. Tối hôm qua chúng ta đã gặp nhau”. Người đàn ông nở nụ cười ấm áp khiến Tiểu Manh an tâm. Cô gật đầu nói với anh: “Vâng, chào anh, quản lý Vương, lần này tôi lại làm sao thế?”
“Đêm qua đang đi dạo ở bờ biển cô lại bị ngất. Tôi đã đưa cô đến bệnh viện. Hai lần bị ngất trong một ngày, tôi nghĩ không phải là mệt mỏi như bình thường”. Giọng Trí Văn có phần lo lắng: “Hôm nay, cô kiểm tra toàn bộ sức khỏe đi, đêm qua muộn rồi nên đành đợi đến hôm nay”.
“Tôi không sao, không cần thiết đâu”. Tiểu Manh giãy nảy lên, cô cố sức ngồi dậy. Vương Trí Văn vội chạy lại gần đỡ cô: “Giang tiểu thư, cô còn yếu lắm. Cố gắng nghỉ ngơi đi!”
“Làm phiền anh quá. Tôi có làm ảnh hưởng tới công việc của anh không?”. Tiểu Manh lấy hết sức mà không gượng dậy được, đành nằm lại như cũ.
“Hôm nay tôi được nghỉ”. Trí Văn vẫn giữ giọng ấm áp.
Lúc này, Tiểu Manh mới nhìn kỹ người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh ta không còn trẻ nữa, nhưng dấu tích của tuổi tác lại không hiện rõ lên khuôn mặt này. Một người đàn ông chín chắn khoảng 40 tuổi, đôi mắt ánh lên sự thông minh và thần thái điềm tĩnh. Con người này toát lên sự thẳng thắn. Tiểu Manh xúc động nói: “Cảm ơn anh!”
Vương Trí Văn không che giấu cái nhìn đam mê và yêu mến cô gái họ Giang này. Dù đang nằm trên giường bệnh cô vẫn toát lên nhan sắc xinh đẹp. Vẻ đẹp thanh cao của cô khiến anh không khỏi say mê. Chẳng thế mà ma xui quỷ khiến anh theo dõi cô, trông thấy cô ra khỏi khách sạn, đi dọc bờ biển. Vì hiếu kỳ cộng thêm chút lo lắng nên anh đã nhẹ nhàng đi theo cô. Cũng nhờ thế trong khoảnh khắc cô ngất đi anh đã kịp đỡ lấy. Lúc đấy gương mặt nhợt nhạt của cô hồng lên khiến cô càng xinh đẹp hơn. Trí Văn nhận thấy hơn 40 năm nay đây là lần đầu tiên anh mất đi sự điềm tĩnh thường ngày. Tim anh đập nhanh hơn. “Giang tiểu thư, sao khuya thế này mà cô còn đi dạo một mình?”, anh thoảng thốt.
Tiểu Manh ngây người ra hồi lâu mới mở miệng: “Tôi là Triệu Tiểu Manh, Giang Vũ Hạm chỉ là bút danh thôi”.
Trí Văn ngạc nhiên: “Thế tại sao chứng minh thư của cô để đăng ký lại có tên Giang Vũ Hạm?”. Anh vẫn nhớ rõ chứng minh thư mà cô dùng đăng ký phòng.
“Đó là tên trong hộ khẩu của tôi. Lúc trước tôi nhờ người quen làm giúp chứng minh thư đó”. Tiểu Manh không biết phải giải thích thế nào cho rõ ràng. Cô không muốn người khác hiểu lầm mình dùng chứng minh thư giả.
“Ừ, ra vậy”. Trí Văn mỉm cười vì đã hiểu rõ nguyên nhân.
Cơn đau khiến mắt Tiểu Manh mờ đi. Lần này đau thắt lại và dữ dội hơn. Tiểu Manh không chịu được cô lăn lộn trên giường. Cô giật mũi kim đang truyền nước, máu từ cánh tay chảy ra. Trí Văn thấy thế vô cùng hoảng hốt. Tay anh ôm chặt lấy Tiểu Manh đang quằn quại trên giường bệnh, miệng không ngưng hét lên: “Bác sĩ, gọi bác sĩ tới đây mau!”
Tiểu Manh đột nhiên như phát điên khiến Trí Văn sợ vã mồ hôi. Ngoài việc ôm chặt lấy cô và gọi bác sĩ, anh không biết phải làm thế nào. Bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới, nhận thấy tình trạng nghiêm trọng liền cấp cứu cho Tiểu Manh. Ngồi ngoài phòng bệnh nhìn bác sĩ, y tá chạy ra chạy vào, tim Trí Văn đập liên hồi. Mặc dù đã phần nào đoán được bệnh tình của cô gái này nhưng anh không ngờ lại nghiêm trọng thế.
Một vị bác sĩ bước ra hỏi anh thái độ có vẻ nghiêm trọng: “Anh là người nhà bệnh nhân có phải không?”
“À, không phải, tôi là bạn cô ấy. Cô ấy là khách của khách sạn chúng tôi. Tối qua thấy cô ấy bị ngất nên tôi đã đưa tới bệnh viện”. Trí Văn thành thật trả lời.
“Tốt nhất anh nên mau chóng liên lạc với người nhà bệnh nhân. Hiện tại chúng tôi nghi ngờ cô ấy đau đầu là do những bất thường ở vùng não gây ra. Tuy nhiên, dấu hiệu này cần theo dõi trong một thời gian dài. Vì thế người nhà bệnh nhân cần biết rõ bệnh tình của cô ấy. Dĩ nhiên chúng tôi cần phải chụp CT mới có thể đưa ra kết luận hoàn toàn chính xác". Nói rồi vị bác sĩ cùng y tá đẩy Tiểu Manh vào phòng chụp CT.
Trí Văn kinh ngạc, anh thấy như có sấm bên tai. Tại sao anh lại không nghĩ ra cô gái xinh đẹp này đang phải chịu những cơn đau buốt óc. Vùng não có dấu hiệu không bình thường? Đây là căn bệnh gì? Cô ấy sẽ ra sao? Nhớ lại cảnh lúc ấy cô ấy quằn quại trên giường, tim anh đau nhói. 45 tuổi, chuyện gì anh cũng đều nếm trải, gia đình tan vỡ, tình yêu phản bội, người thân ra đi... Trí Văn cho rằng chẳng còn chuyện gì có thể khiến anh lay động.
Trước mặt anh bỗng hiện lên hình ảnh người con gái nhợt nhạt, yếu ớt nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp thanh cao, mỹ miều. Cô gái này rốt cuộc đang che giấu bí mật gì? Tại sao lại một mình tới nơi xa lạ này? Cứ như thế anh ngồi trong phòng bệnh suy nghĩ, tới tận lúc y tá đưa Tiểu Manh vẫn còn đang mê man trở lại. Anh vội vàng giúp y tá đặt Tiểu Manh xuống giường, sau đó mới đi hỏi bác sĩ kết quả kiểm tra như thế nào. Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng bác sĩ. “Mời vào”, tiếng nói bên trong vọng ra.
“Chào bác sĩ, tôi muốn hỏi thăm tình hình của bệnh nhân ở giường 18, vừa mới được kiểm tra?”. Khi Trí Văn bước vào, vừa đúng lúc bác sĩ đang cầm bệnh án của Tiểu Manh.
“Vừa hay rồi, tôi đang muốn gặp anh”. Ông bác sĩ tỉ mỉ xem xét tấm phim.
“Bệnh của cô ấy rất nghiêm trọng phải không?”, Trí Văn thấy tim mình đập thình thịch.
“Vô cùng nghiêm trọng”. Ông bác sĩ nghiêm túc nói: “Kết quả chụp CT cho thấy, trong não bệnh nhân quả thật có một khối u, hơn nữa nó lại nằm gần dây thần kinh trung ương. Ở vị trí này việc làm phẫu thuật cắt bỏ là vô cùng khó khăn”. Ông vừa nói, vừa chỉ rõ cho Trí Văn vùng đen mờ trên tấm phim.
“Tôi không hiểu lắm thưa bác sĩ, ý của ông là cô ấy sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng?”, Trí Văn vô cùng lo âu.
“Đúng vậy! Tính mạng cô ấy đang bị đe dọa. Hơn nữa việc làm phẫu thuật cũng rất nguy hiểm. Cô ấy biết rõ bệnh tình của mình và không muốn làm phẫu thuật. Thật là một cô gái kiên cường”, bác sĩ thở dài.
“Bệnh tình nghiêm trọng như thế làm sao cô ấy có thể xuất viện được. Cô ấy phải ở lại đây điều trị chứ”. Trí Văn không ngờ Tiểu Manh lại từ chối việc chữa trị.
“Chúng ta cần tôn trọng ý kiến của bệnh nhân. Vị trí khối u như thế, làm phẫu thuật rất nguy hiểm, chúng tôi không dám đảm bảo”, bác sĩ buồn rầu trả lời.
“Thưa bác sĩ, nếu phẫu thuật tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”, Trí Văn tiếp tục hỏi.
“Chưa tới 30%”, bác sĩ thẳng thắn trả lời.
Còn tiếp...
Giang Vũ Hạm
(Tiểu thuyết Không thể yêu của nhà văn Trung Quốc Giang Vũ Hạm, do Hồng Tú Tú dịch, Nhà xuất bản Thời Đại ấn hành. Giữ bản quyền tác phẩm Hồng Tú Tú).