Bùi Sỹ Nguyên -
Thôi phải về ngày đã mênh mông, mẹ buốt ngực nằm mơ ta kéo áo. Già xóm bên gieo quẻ trầu không phán bảo - đứa con hư đi bạc suốt đời. Mẹ cả tin mua lễ cầu giời - thánh thần không ngoái mặt.
Cánh đồng Chiều mùa này không ai gieo hạt, đám trẻ trâu đốt gốc rạ ngồi cười. Khói trắng lên thành mây bay đi mất. Điềm báo tuổi thơ linh ứng - ta vẫn mục đồng trên phố tuổi ba mươi.
Ngang qua sân chùa con nghê đá vẫn chơi, nhớ ngày nhỏ thường xoa đầu nó hỏi: Có về nhà ta mẹ cho ăn cơm đỏ, để ta được thay mi ngồi đó - trăm năm sau không biết có ai tìm?
Già xóm bên cầm bàn tay đứa bé lặng im. Đường chỉ mờ giống y như chân trời - thật kỳ lạ. Đoán làm sao vận tương lai nghê đá!
Đứa bé lớn lên đi ngàn con đường chiều, ướp xuân chồi và thấy thu rụng lá. Hết hạ rồi đông, nhưng cuối cùng chỉ giữ mỗi mùa không.
Rủ một thiên thần cùng uống nước sông, giọt nước đục như hồn người đục. Tỉnh giấc mơ đời thiên thần bật khóc - người loay hoay ngồi đếm những mai buồn.
Ngày nhỏ có lần cắp áo đi chôn, để được ở trần cho đêm đen vẩy mực. Đến tận bây giờ đám sao thưa vẫn thức, mắt nhìn ta thân lấm vết phong trần.
Em lục tìm gì vùng thời gian đã xóa, ký ức nhấp nhô ta trồng đầy cỏ lạ. Chẳng có đất thừa cho một vết chân đâu.
Loang loáng những ngày ngập dưới trời ngâu. Căn gác không tên, ngỡ sống bình yên đời ở trọ. Bên mái hắt mưa từng có người ngồi đó, đã giữ giùm ta đôi tiếng thở dài. Trí nhớ suy tàn nên bây giờ chẳng biết là ai...
Già xóm bên rồi cũng qua đời. Chiều ba mươi Tết ra đồng tảo mộ, ta chắp tay chợt thấy trời chuyển gió. Quẻ trầu không thất truyền.
Em ở lại đi cho cho quẻ ứng thành duyên, cho nỗi đau khánh kiệt, cho nghê đá về nhà mẹ nuôi ăn cơm đỏ. Lũ mục đồng gõ bát bên mâm cỗ.
Cho đường chỉ tay chạm đến chân trời.