Tấm lưng trần oằn mình lép kẹp
Che mồ hôi nhỏ long tong trên đất
Tưới nhọc nhằn nở hoa.
Ba tôi là bản tình ca
Xâu chuỗi những khúc nhạc thăng trầm
Đeo trên ngực ru tâm hồn chống chếnh
Những nốt thăng mỉm cười
Những nốt trầm bật khóc
Kề vai nhau lấp đầy khoảng lặng
Nỗi buồn tôi hụt hẫng
Rơi long tong.
Ba tôi là đốm lửa hồng
Cháy bập bùng trong căn nhà đơn sơ ẩm ướt
Mẹ tôi hơ thiếu thốn
Chị tôi hơ bệnh tật
Tôi hơ giọt nước mắt
Những được mất cuộc đời
Cứ thế khô rơi rơi.
Ngày ba thôi sống
Ánh mặt trời không tắt
Bài tình ca vẫn hát
Đốm lửa hồng vẫn sáng rực trong đêm
Chỉ có tôi lặng lẽ đi tìm
Bóng hình cha mỗi sớm
Hạt niềm tin trên đất
Tôi cúi mình nhặt lấy
Ươm mầm sống trong tim...
Hồ Tịnh Thủy