- Điều gì khiến chị muốn làm một bộ phim điện ảnh với tư cách là biên kịch kiêm đạo diễn, bằng tiền túi mà không gọi tài trợ?
- Tôi không thể làm họa sĩ, nhạc sĩ hay chuyên gia kinh tế, chỉ có thể làm việc liên quan đến phim ảnh mà thôi. Ba mẹ chỉ khuyên tôi hãy làm điều thiện và có ý nghĩa với cuộc đời mình. Tôi làm phim vì công việc này có ý nghĩa sâu sắc với cuộc đời tôi, vì tôi yêu mến và say mê vẻ đẹp trong hình thức biểu hiện điện ảnh. Lúc nào tôi cũng thấy vẻ đẹp ấy mơ mộng, huyền bí và đầy kích thích.
Tôi dự định bấm máy phim điện ảnh 90 phút có tên Người truyền giống vào tháng 5 tới. Nếu bộ phim không cần quá nhiều tiền thì chẳng có lý do gì tôi phải đi xin tài trợ cả. Tôi thấy những hoạt động như đi xin tiền, đợi vốn tiêu tốn thời gian nhiều quá mà tôi không có nhiều thời gian để chờ đợi.
"Tôi ngại ai đó gọi tôi là đạo diễn. Hãy gọi tôi là biên kịch làm phim". Ảnh: X.T. |
- Có thể bật mí đôi chút về kịch bản phim cũng như câu chuyện mà chị định kể trong đó?
- Người truyền giống là câu chuyện về 3 con người với 3 số phận khác nhau. Một người đàn ông đang chuẩn bị tự tử mong muốn đứa con trai bị thiểu năng của mình tìm được người đàn bà của riêng nó. Một cô gái lúc nào cũng có một người đàn ông trong mơ đang đợi cô. Cô sẽ mặc bộ váy mới do mẹ để lại và đến sống với người đàn ông kia. Ba con người ấy bị rơi vào giấc mơ của nhau mà không biết. Cuối cùng chỉ có cái chết mới giúp họ tỉnh giấc.
- Từ nay đến lúc bấm máy vào tháng 5 không còn xa, các bước chuẩn bị cho bộ phim của chị đã tiến hành đến đâu?
- Tôi là biên kịch nên về kịch bản tôi không phải lo lắng nhiều. Tôi viết Người truyền giống trong nửa năm. Gửi mọi người tham khảo, không ai có ý định thay đổi gì sau khi đọc kịch bản. Mọi người đều bị hấp dẫn bởi kịch bản Người truyền giống. Vì thế chúng tôi quyết định cùng làm bộ phim. Bộ phim dài 90 phút, quay tại thị trấn Sapa, tỉnh Lào Cai. 3 diễn viên, thêm cả tôi nữa, là đoàn phim được hình thành. Thu thanh Hoàng Thu Thuỷ. Cố vấn hoá trang Lilian Trần. Sản xuất bộ phim cũng là một bất ngờ. Âm nhạc của bộ phim sẽ do nhạc sĩ Đặng Tuệ Nguyên và nghệ sĩ Piano Phó An My soạn. Đây là hai “nghệ sĩ trong mơ” của tôi khi tôi nghĩ về phần âm nhạc phim Người truyền giống. Nghệ sĩ gốm Nguyễn Tuấn đích thân làm mô hình gốm mô phỏng 20 trạng thái của con giống trong bộ phim. Tôi thấy mình rất may mắn khi giấc mơ đang thành hiện thực.
- Chị làm thế nào để làm phim với chi phí dự kiến không quá 200 triệu đồng, trong khi các phim khác có kinh phí vài tỷ vẫn kêu là ít?
- Ngoài sự hỗ trợ từ bạn bè, đồng nghiệp, tôi còn được mẹ giúp đỡ nhiều. Chúng tôi sẽ làm bộ phim hết sức giản dị. Với tôi, tiền nhiều và hệ thống thiết bị hiện đại không phải là điều kiện số một, số hai để có thể làm phim Người truyền giống. Trong mọi hoàn cảnh, tôi đều tin vào con người. Chính con người sẽ sáng tạo ra nghệ thuật.
- Vậy còn dàn diễn viên chính của phim, chị lựa chọn họ như thế nào?
- Người truyền giống có ba diễn viên nam: Nguyễn Trung Kiên, Lê Viết Sơn và một diễn viên nam sẽ đảm nhận vai diễn người đàn ông trong giấc mơ của cô gái. Nhưng hiện tại, tôi xin phép được giữ bí mật về người này. Một diễn viên nữ là Nguyễn Thị Thu Trang. Các diễn viên đều phù hợp với vẻ ngoài của nhân vật và phảng phất đôi chút phẩm chất bên trong nhân vật. Điều quan trọng nữa là họ đặc biệt yêu mến và bị quyến rũ bởi kịch bản. Họ bình thản đón nhận những hy sinh cho vai diễn. Họ xem những hy sinh đó là hoàn toàn xứng đáng.
- Ngay các đạo diễn giàu kinh nghiệm cũng không dễ lo đầu ra cho phim. Tại sao chị không tìm một công ty sản xuất để họ lo giúp?
- Tôi biết có nơi các nhà làm phim phải đi tù vì phim của họ. So với họ thì chuyện căng thẳng với vấn đề đầu ra đầu vào ở ta chẳng là gì. Chúng tôi biết chắc chắn về đầu ra cho bộ phim. Không ai trong đoàn phim của chúng tôi muốn làm bộ phim xong để cất vào ngăn kéo tủ trong ngôi nhà bị bỏ hoang giữa rừng cả.
Tất cả những gì tôi có thể nói lúc này thuộc về khâu chuẩn bị, sản xuất tiền kỳ. Việc phát hành là bí mật của hãng phát hành. Giai đoạn đó còn chưa đến nên chưa thể công bố được điều gì.
- Việc đứng tên tác giả kịch bản trong một số phim thị trường như "Lời nguyền huyết ngải", "Cha cõng con", "Ngủ mơ"... dưới nhiều cách thức khác nhau có giúp chị có thêm kinh nghiệm gì?
- Trải nghiệm đầu tiên cũng là trải nghiệm quan trọng nhất đã khiến tôi bị sốc trong những năm tháng đầu đời của nghề là: Người biên kịch không được các đạo diễn xem trọng. Có vài đạo diễn tôi tham gia viết kịch bản cùng, họ chỉ xem biên kịch như người giúp việc có mặt trong êkíp. Khi đạo diễn cầm kịch bản cuối cùng thì họ mặc nhiên phủ nhận vị trí của người biên kịch, người đã độc lập hoặc đồng hành trong quá trình sáng tác với họ. Đối với họ lúc đó thì kịch bản là của đạo diễn, bộ phim là của đạo diễn. Mà như tôi được dạy thì kịch bản của nhà biên kịch, bộ phim mới là của đạo diễn.
Bây giờ tất cả những kịch bản tôi viết chuẩn bị làm phim, chưa làm phim, phác thảo kịch bản tôi đều uỷ thác cho văn phòng luật sư. Họ cử luật sư đại diện đảm bảo mặt bản quyền cho người sáng tác như tôi. Với tôi, đây là cách nhẹ đầu nhất để mình thảnh thơi nghĩ về những gì sẽ viết thay vì cứ âm u mãi mấy trò đời chẳng đâu vào đâu cả. Tôi cho rằng các biên kịch khác nên làm theo cách này, số tiền phải trả cho luật sư thật sự rất nhỏ bé so với những gì họ sẽ làm giúp mình. Với vai trò đạo diễn tôi từng làm một số phim ngắn. Người truyền giống là bộ phim điện ảnh 90 phút đầu tiên tôi làm đạo diễn. Nhưng tôi không muốn nói mình là đạo diễn và ngại khi ai đó gọi tôi là đạo diễn. Hãy gọi tôi là biên kịch làm phim.
Thảo Nguyên