Nhà văn Bùi Anh Tấn. |
- Nguyên do nào khiến anh quyết định chọn đề tài đồng tính luyến ái?
- Là một nhà văn, tôi quan tâm đến số phận của con người, trong đó có cả những người đồng tính. Tôi không có ý định tìm đề tài lạ, chơi nổi..., mà sau một thời gian dài nghiên cứu về hiện tượng này trên tư cách nhà báo, tôi phát hiện ra đây là một thế giới có nhiều màu sắc bi lẫn hài và không thể chuyển tải chỉ bằng vài bài báo. Tôi cũng hiểu đây là một đề tài nhạy cảm, khó viết, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị bạn đọc hiểu sai.
Tác phẩm của Bùi Anh Tấn.
- Đoạn kết của "Một thế giới không có đàn bà" quá nhẹ khi để hai nhân vật đồng tính, sau khi đấu tranh tinh thần để yêu nhau, lại quay về cuộc sống bình thường quá dễ dàng. Anh giải thích sao về điều này?
- Thật ra đoạn kết không phải là của tôi, NXB đã cắt mất. Họ có lý do riêng của họ, tôi không thể phàn nàn hay nhận xét gì. Tuy nhiên, tôi cho rằng kết thúc thật của tôi sẽ thuyết phục bạn đọc hơn. Hiện nay, để tri ân với bạn đọc, tôi đã viết xong cuốn ký Tâm sự với người đồng tính, trong đó có phần kết thực của tôi, tôi hy vọng nó sẽ được xuất bản và bạn đọc sẽ cảm nhận được trọn vẹn Một thế giới không có đàn bà.
Thú thật, tôi cũng mong muốn những nhân vật đó được trở về đời sống bình thường, bởi là một người đồng tính không sung sướng gì. Những điều trái với quy luật tự nhiên và không hòa hợp với cộng đồng thì đều đáng buồn cả. Tôi tin chẳng ai sinh ra muốn mình là người đồng tính, đó là một sự bất hạnh.
- Anh có thể kể những kỷ niệm ấn tượng khi thâm nhập thực tế để viết truyện này?
- Kỷ niệm thì nhiều lắm. Một lần tôi đã đóng giả làm sinh viên để xâm nhập thế giới "gay", bị công an đuổi, thậm chí tí nữa là bị bắt. Không hiểu nếu chuyện đó xảy ra thì tôi sẽ thanh minh thế nào với bạn bè, người yêu và gia đình đây.
- Sau khi tác phẩm gây tiếng vang, người thân, đặc biệt là người yêu của anh có ý kiến như thế nào?
- Đến tận bây giờ, xung quanh tôi vẫn có những lời đàm tiếu nghi ngờ, áp lực mạnh đến nỗi nhiều lúc, tôi hoang mang tự hỏi "mình là ai?", bởi từ bạn đọc bình thường cho đến những bạn đọc đồng tính đều cho rằng tôi có gì gì... đó. Giải thích mệt mỏi lắm và giờ thì tôi tỉnh bơ về chuyện này, không thanh minh nữa. Riêng người bạn gái thì hành hạ tôi nhiều và giờ cũng quen rồi.
- Anh nghĩ gì khi có ý kiến cho rằng đa số tiểu thuyết hình sự VN chưa hấp dẫn bạn đọc vì nhân vật chính thường là các chiến sĩ công an hoặc ban chuyên án, trong khi với tiểu thuyết hình sự nước ngoài, nhân vật chính rất đa dạng: luật sư, thám tử tư, bác sĩ chuyên phân tích tâm lý tội phạm...?
- Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến này. Thể loại văn học trinh thám - hình sự rất hiếm ở VN và thường viết chưa được hay cũng như chưa có những nhân vật đinh in đậm trong trí nhớ của bạn đọc. Theo tôi, có lẽ là do VN không có tiền lệ một công dân bình thường điều tra các vụ án hình sự, mà việc này được giao cho cơ quan điều tra thực hiện, vì thế tiểu thuyết trinh thám - hình sự khi viết cũng phải theo khuôn mẫu đó. Rất hiếm nguyên mẫu như Nguyễn Thành Luân (trong Ván bài lật ngửa), Vũ Ngọc Nhạ (Ông cố vấn)... để nhà văn dựa vào đó viết truyện.
- Công tác trong ngành công an, công việc luôn đòi hỏi sự chính xác, khô khan nhưng lại viết văn, một việc rất lãng mạn, bay bổng, vậy anh có cảm thấy mâu thuẫn không?
- Không có mâu thuẫn hay xung khắc mà đôi lúc còn giúp đỡ lẫn nhau trong công việc. Nhà văn giúp người công an trong công việc ngày càng mềm và có tình hơn. Còn công việc của người công an chính là đề tài của nhà văn. Tôi luôn phân chia nghề công an và viết văn thành hai lĩnh vực cụ thể, không chồng lấn và cố gắng điều tiết cả hai.
Thu Hương thực hiện