Tô Dao rất vui, để chúc mừng cho việc cô được nhận vào làm, tối hôm đó cả nhà cùng nhau đi ra nhà hàng ăn uống.
Cũng bởi vừa chuyển tới Nam Thành, nên còn rất nhiều việc vẫn chưa ổn định được. Cố Nguyên tới đây trước một năm. Căn hộ là do anh mua lại rồi tu sửa lấy, Tô Dao và Cố Nguyên đã ly hôn, hộ khẩu của cô và Tô Thư vẫn chưa có nơi để tách. Nếu Tô Dao tìm được việc, thì mới có địa chỉ để làm hộ khẩu và nhận hồ sơ. Vì vậy đây là một việc rất gấp.
Cố Nguyên là một nhiếp ảnh gia có một chút tiếng tăm, sau khi đến Nam Thành anh mở một văn phòng riêng. Ý của anh lúc đầu là để cho Tô Dao tới văn phòng làm việc, nhưng Tô Dao không đồng ý. Trong tiềm thức cô không muốn quá dựa vào đàn ông, cho dù là Cố Nguyên cũng không. Hơn nữa tự bản thân tìm một công việc cũng có nghĩa là mở ra quan hệ xã hội của chính mình tại thành phố xa lạ này, không phải lúc nào cũng gắn lấy Cố Nguyên.
Trong sáu năm kết hôn với Cố Nguyên, hai người luôn ở trạng thái xa nhau nhiều hơn là sum họp. Cố Nguyên giống như một cơn gió, hễ đi là đi hơn nửa năm mới về. Qua những bức ảnh mà anh chụp có thể thấy không có nơi nào là không có bước chân của anh. Từ nơi phồn hoa như NewYork tới nơi hoang dã như thảo nguyên Châu Phi, thậm chí tới đồng cỏ Australia, đỉnh núi Hymalaya đều có bước chân anh qua.
Năm trước, Cố Nguyên tới Nam Thành. Ban đầu là anh đến nơi này chỉ định đi qua, không ngờ anh lại ở lại mua nhà và mở văn phòng ở đây, chuẩn bị an cư. Thế rồi Tô Dao cảm thấy thời cơ đã chín muồi, bèn tát nước theo mưa quyết định với gia đình sẽ tới Nam Thành sinh sống cùng Cố Nguyên, liền đưa con gái nhỏ Tô Thư tới nơi này.
Tô Dao đồng ý rời xa gia đình. Huống hồ Nam Thành cách thành phố mà hai người sinh sống không xa. Nếu lái xe chỉ hơn bốn tiếng là tới. Ngày lễ tết về thăm nhà thăm họ hàng người thân rất là thuận tiện. Điều quan trọng là sinh sống ở đây sẽ tránh khỏi sự xét nét từ gia đình, có thể dễ dàng giấu gia đình việc ly hôn với Cố Nguyên để mọi người không quá can thiệp.
Buổi tối, khi Cố Nguyên về nhà, Tô Dao đang líu lo hát trong bếp khi đang xào rau, Tô Thức thì đang ngồi trên thảm nhà xem phim hoạt hình "Cừu vui vẻ và sói xám", căn phòng tràn ngập bầu không khí an lành và hạnh phúc. Khi thấy ba về, Tô Thư vứt đồ chơi trên tay đi, nhào về phía ba, Cố Nguyên giang tay đón lấy con xoay một vòng trong không trung, khiến cho Tô Thư cười khanh khách.
"Chúng ta xem mẹ đang nấu món ngon gì nào?".
Cố Nguyên bế Tô Thư nhẹ bước vào cửa nhà bếp, nhìn nét mặt tưng bừng của Tô Dao: "Hôm nay trông em rất vui?".
"Anh đoán xem?", Tô Dao quay lại cười với Cố Nguyên, hua hua chiếc muỗng xào trong tay: "Em đã được nhận vào làm việc rồi".
"Lợi hại!", Cố Nguyên cười, "vừa đến chưa được một tuần! Thế mà đã mở ra một vùng đất cho riêng mình rồi. Thực là phụ nữ thời đại mới, năng động và thích ứng giỏi!".
"Thôi thôi được rồi, đừng cười em nữa".
Tô Dao cầm bát đũa đi ra ngoài: "Đợi lát nữa điện thoại cho ba mẹ, kể cho mọi người nghe về tình hình của chúng ta ở đây. Ngày mai em đến công ty nhận việc, phải gửi hộ khẩu hồ sơ. À, đúng rồi, em nhờ dì. Ngày mai anh đưa Tô Thư tới văn phòng của anh nhé. Em nhờ dì đến trực tiếp chỗ anh, anh xem nếu được anh quyết định. Anh nhớ là để dì ấy đi kiểm tra sức khỏe và kiểm tra thông tin lý lịch nhé".
Cố Nguyên ôm Tô Thư ngồi xuống bàn ăn: "Ngày mai Tô Thư đi chụp ảnh với ba có vui không?".
"Vui ạ!".
Tô Thư xoay người muốn xuống, Cố Nguyên đặt con bé ngồi xuống ghế, để mặc nó thò tay bốc đồ ăn, ngẩng đầu nhìn Tô Dao: "Ngày mai em chính thức đi làm?".
"Dự tính là đến nhận việc thì chắc là chính thức đi làm luôn! Chúng mình xem chọn trường mẫu giáo cho con trong mấy ngày này đi anh. Em nghe người ta nói trường mẫu giáo song ngữ ở cạnh khu chúng ta dạy rất tốt. Chút nữa chúng ta qua đó xem nhé".
"Ừ", Cố Nguyên không phản đối, "Em đi làm cũng bận. Đừng vội vàng về nhà nấu ăn nữa, bảo dì giúp việc làm là được rồi. Con tan trường anh sẽ đi đón. Em cứ đi làm chăm chỉ nhé đừng lo lắng gì nhiều".
"Vâng".
Tô Dao cười với Cố Nguyên: "Làm khổ anh quá".
Sau khi ăn xong, theo thường lệ Cố Nguyên trông con còn Tô Dao thu dọn, Tô Thư và ba ngồi ở thảm phòng khách chơi xếp hình. Tô Dao làm xong phần việc của mình rồi đi vào phòng đọc sách, sửa sang xem xét lại những tài liệu liên quan tới công ty mà ban ngày đã tìm kiếm được. Mải mê đọc thời gian trôi bất giác đã mười giờ, phải cho đến khi Cố Nguyên đẩy cửa thư phòng Tô Dao mới chợt giật mình, gỡ kinh xuống xoa xoa sống mũi: "Tô Thư ngủ rồi ạ?".
Cố Nguyên dựa người đứng ở cửa vào, ánh đèn từ phòng khách chiếu vào dáng anh hắt xuống nền nhà chiếc bóng thật dài, chiếc đèn màu cam trong thư phòng chiếu sáng. Cố Nguyên đứng ở cửa, tiến lên một bước liền đóng của lại. Tô Dao đưa tay đeo kính, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình.
"Đêm đã khuya rồi, em đừng đọc quá nhiều tài liệu nữa. Nếu nhìn nhiều quá thị lực sẽ yếu đi, em vẫn thấy mình bị cận như thế là chưa đủ hay sao?".
Cố Nguyên bước lên trước gỡ chiếc kính trên khuôn mặt Tô Dao xuống. Tô Dao làm động tác ngăn lại thì bị Cố Nguyên đẩy nhẹ ra. Cử chỉ của anh rất tự nhiên, chẳng có phần quá đáng, khiến cho Tô Dao phút chốc trở nên bối rối.
Kính bị tháo xuống, với ánh sáng yếu ớt nhường ấy, cố nhìn không rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt anh. Tô Dao cười đôi chút gượng gạo: "Em, em tìm ít tài liệu để đọc, nếu chuẩn bị càng đầy đủ thì sẽ càng có khả năng kiểm soát".
Cố Nguyên lên tiếng đáp lại. Giọng đáp của anh đột nhiên trở nên rất gần, dường như vang lên từ lồng ngực, mang theo âm trầm nhè nhẹ. Tô Dao cảm giác như hình dáng của Cố Nguyên trước mặt mình trở lên to lớn hơn, cô lùi lại theo tiềm thức để tránh ra, nhưng sau lưng là chiếc ghế tựa ngăn lại khiến cô không thể lui được nữa.
Hai tay Cố Nguyên nắm lấy hai tay nắm thành ghế, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Cử chỉ dáng điệu của anh khiến cho những sợi tóc trước trán rủ xuống, khuôn mặt anh nghiêng nghiêng khoảng tối sáng, che khuất mắt anh, cả gương mặt anh chìm trong bóng tối mờ ảo. Cố Nguyên nở nụ cười nơi khóe môi, nhưng cô nhìn không rõ. Khuôn mặt của cô tỏ vẻ hoảng hốt khiến cho anh cảm thấy vô cùng thích thú: "Dao Dao, anh phát hiện lần này quay lại em dường như rất sợ anh".
"Thế... thế ư?".
Tô Dao cố gắng kiềm chế để không run lên, hai tay nắm chặt lấy miếng đệm bên dưới mà không hề hay biết cử chỉ của mình đã bị lọt gọn vào mắt anh. Cố Nguyên cười, cũng là tiếng cười trầm đục ấy, dường như vang vọng ra từ lồng ngực anh: "Anh biết em ngay từ khi em còn nằm trong bụng mẹ. Em nghĩ gì lẽ nào anh không nhận ra sao?".
Cố Nguyên nhìn kỹ gương mặt Tô Dao. Ánh mắt anh quét qua mắt cô, chiếc mũi nhỏ thanh tú, sau đó dừng lại trên đôi môi cô. Môi Tô Dao hơi cong lên. Môi cô không thực sự đầy đặn, nhưng cho người khác cảm giác giống như một bông hoa với màu môi mọng ướt.
Yết hầu Cố Nguyên khẽ chuyển động.
"Em... em buồn ngủ rồi".
Tô Dao lên tiếng, không thể cảm giác được cử chỉ của người đối diện, khiến cô vô cùng bối rối.
"Đừng cử động".
Tiếng anh vọng từ phía trên đầu xuống. Tiếng anh có một thứ gì đó khiến cho cô không thể phản kháng, vậy là cô nghe lời anh ngồi yên không động đậy. Cảm giác tim đập thổn thức một lần nữa lại quay lại. Tô Dao cảm thấy mình dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, hai tai cô căng lên hết mức.
Hơi thở của anh thật gần. Tô Dao ngước đầu nhìn sát vào Cố Nguyên. Cô nhìn anh dường như thấy một nụ cười thỏa mãn. Tô Dao giật mình, khoảng cách giữa hai người phải gần đến nhường nào thì cô mới có thể nhìn rõ nét mặt anh khi không mang kính!
Cố Nguyên khẽ cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Tô Dao, cất giọng thì thầm: "Em buồn ngủ rồi thì đi nghỉ sớm đi, ngày mai là ngày đầu tiên tới nhận việc, phải thật thoải mái".
"... vâng".
Tô Dao ngồi yên không cử động, cử chỉ của Cố Nguyên hơi chững lại, làn da dưới môi mềm ấm, sức nóng từ cơ thể và hơi thở ấy của cô như đang khiêu khích với lý trí của anh. Cố Nguyên hít thật sâu, đứng thẳng người nhường sang bên, như một con cún con khẽ huých huých vào vai Tô Dao: "Đi ngủ đi! Để máy tính anh dùng".
Tô Dao cúi đầu không nhìn Cố Nguyên, rảo bước tiến nhanh tới cửa, nhưng lại va mạnh vào cửa. Cô kêu "ây da" một tiếng ôm đầu lùi lại vài bước, đằng sau vang lên tiếng cười của Cố Nguyên.
Cố Nguyên lại gần, nhẹ nhàng đỡ Tô Dao đang bị ngã dưới đất, nắm lấy bàn tay cô, hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang cô, nhè nhẹ xoa lên chỗ đau trên trán cô. Trong giọng anh cố nén tiếng cười: "Em phải mở cửa trước đã".
Tô Dao ngượng ngùng, giơ tay muốn đẩy Cố Nguyên ra xa, nhưng tay anh vẫn giữ chặt tay cô, cử chỉ đó đột nhiên bị chặn lại.
Anh đứng chắn toàn bộ ánh sáng trong căn phòng. Cô càng không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, huống hồ anh còn giơ cánh tay vừa xoa trán cho cô lên che mắt cô lại".
Sau đó cô cảm nhận được hơi thở của anh.
Không phải là ảo giác, cô nghĩ là cô biết anh muốn làm gì lúc này. Hơi thở cháy bỏng cả gian phòng. Cô không phải là một thiếu nữ chưa từng trải, chỉ là không nghĩ rằng giữa anh và cô có thể xảy ra điều đó.
Bởi vì nhiều năm sống cùng nhau khiến cho giữa họ căng ra đến một giới hạn! Hay là anh nảy sinh ảo giác nào đó với cô trong khoảnh khắc này? Hay đây là sự khích động sinh lý bình thường của một người đàn ông?
Cô bất giác lùi lại nửa bước, nhưng sau lưng là cánh cửa lớn kiên cố. Cô không còn đường nào khác để lùi nữa.
Tô Dao dường như nghe rõ từng nhịp tim của Cố Nguyên, đan xen vào những nhịp tim hoảng loạn trong cô, cô thấy tai mình dường như ù đi.
"Mèo con ngốc".
Tiếng anh thì thầm bên tai cô. Rồi đột nhiên, anh rút bàn tay đang bịt mắt cô lại, giọng tỉnh bơ như không: "Mắt mà không nhìn thấy gì thì cũng coi chẳng có ý nghĩa gì, dứt khoát phải bịt mắt em lại khiến cho em phải lần đường để đi".
Anh lùi lại vài bước, ngọn lửa uy hiếp người khác toát ra từ anh cũng lùi dần. Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, cố đè nén trái tim đang đập loạn nhịp xoay người mở mạnh cánh cửa. Ánh sáng từ phòng khách chiếu vào khiến cô trấn tĩnh trở lại, phá vỡ bóng tối bao trùm, xóa tan đi hơi ấm vương vấn cả hai trong khoảnh khắc ấy.
Tô Dao chợt dừng bước chân vội vã như đạng chạy trốn của mình, như nghĩ ra điều gì đó bèn quay người trở lại: "Đúng rồi, em đã gọi điện về cho bố mẹ. Mẹ em nói cuối tuần này không có việc gì nên mẹ và bố cùng bố mẹ anh sẽ tới thăm xem chúng ta ăn ở ra sao".
Cố Nguyên " ừ" một tiếng đáp lại một cách hờ hững rồi bước tới bàn ngồi xuống không ngước lên nhìn cô: "Biết rồi".
Tô Dao không dám chần chờ ở lại, vội bước ra khỏi thư phòng khép cửa lại. Tô Dao cảm giác như trái tim mình vẫn đang đập rất mạnh, hai chân như nhũn ra. Tô Dao tựa người vào cửa đứng lại hồi lâu, đầu óc trở nên trống rỗng. Phải một lúc sau cô mới lấy lại được tinh thần, vội tiến về phòng của bé Tô Thư.
Tô Dao đi rồi, trong thư phòng Cố Nguyên uể oải lật đi lật lại những tập file trong máy tính, định tìm một bộ phim nào đó để xem cho bớt tâm trạng. Đầu ngón tay dường như vẫn còn đâu đó hơi ấm và làn hương tỏa ra từ làn da cô. Cố Nguyên mân mê ngón tay, dường như vẫn có thể cảm nhận thấy sự mềm mại ấm áp ấy.
Nếu như vừa rồi anh làm gì đó, thì giữa hai người liệu có thể nào phá bỏ được khoảng cách như bây giờ hay không?
Cô sẽ nghĩ như thế nào? Hay cô vẫn chỉ coi anh là một người anh quen thuộc như từ trước đến nay cô vẫn làm vậy? Nếu như anh hôn cô, cô liệu cô có hoang mang hoảng sợ bỏ chạy hay không?
Anh nhớ lại nét bối rối trong cô lúc vừa rồi, tấm thân khẽ run lên ấy khiến cho lý trí của anh gần như vỡ tan.
Anh đã cố gắng không làm gì mạo muội, khi mà chưa thể nắm chắc trong tay điều gì anh không muốn dọa cô. Anh hiểu rất rõ cá tính của cô.
Cố Nguyên lơ đễnh tìm kiếm trong máy tính, anh chẳng tìm thấy bộ phim nào nhưng lại nhìn thấy bức hình anh và Tố Dao chụp khi kết hôn năm nào.
Hôn lễ của Cố Nguyên và Tô Dao được tổ chức rất long trọng. Cố Nguyên sờ tay châm thuốc, anh rít từng hơi nhè nhẹ. Tô Dao cười rất bẽn lẽn, yên lặng khép nép tựa vào anh. Thời gian trôi qua thật là nhanh, mới đó mà đã sáu năm rồi.
Cố Nguyên đứng dậy mở cửa sổ, làn gió đêm lạnh buốt tràn vào phòng, thổi tấm mành treo cửa lay động như những đợt song. Cố Nguyên quay trở lại chỗ ngồi trầm ngâm xem lại những bức hình náo nhiệt ấy, bên tai dường như vang lên tiếng nhạc khi đó, đấy chính là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời cô và anh.
Còn tiếp...
Hồ Tiểu Mị
(Tiểu thuyết Sống chung sau ly hôn của tác giả Hồ Tiểu Mị, do NXB Văn học ấn hành)
Đọc: Tiểu thuyết cùng chủ đề Hôn nhân Gia đình |
* Khi lấy chàng |
* Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu |
* Sống chung với mẹ chồng |