Các giám khảo ngồi bên cạnh đều lấm lét lén nhìn Hứa Đông Dương ngồi ở chính giữa, thần sắc và biểu cảm của anh khiến Hàn Thụy bên cạnh không dám mở miệng, chờ đợi vị chủ khảo có câu hỏi nào khác hay không.
Khoảnh khắc trầm mặc kỳ lạ này khiến cho Tô Dao càng thêm áp lực. Cô miễn cưỡng giữ vẻ mặt mỉm cười, đè nén cảm xúc và ý muốn lấy kính đeo lên để nhìn cho rõ.
Cuối cùng, Hứa Đông Dương lãnh đạm quay nhìn về phía Hàn Thụy khẽ gật đầu, ra hiệu mình không còn câu hỏi nào nữa. Hàn Thụy lén lau đi những giọt mồ hôi lạnh, mỉm cười với Tô Dao: "Chúng tôi đã hỏi xong, mời cô về nhà chờ thông báo. Chúng tôi sẽ phúc đáp trong vòng một tuần".
"Vâng. Cảm ơn".
Tô Dao đứng dậy, khẽ cúi chào lịch thiệp, cố gắng kiềm chế trấn tĩnh bản thân xoay người bước ra cửa. Cho đến khi cánh cửa đại hội của phòng phỏng vấn khép lại sau lưng, cắt ngang ánh nhìn bám sát theo cô, áp lực bấy giờ mới được giải tỏa.
Tô Dao khẽ run run sờ tay tìm kính đeo lên mắt, nén lại tiếng tim đang đập loạn nhịp không ngừng, thần người một lúc mới phát hiện ra mình đang cười những tiếng cười chua chát. Làm sao có thể như vậy? Cứ ngỡ rằng sau bao nhiêu năm, tim mình đã kiên cố giống nhu một pháo đài, vậy mà chỉ vừa nghe thấy một giọng nói giống giống thôi, cô đã cảm thấy sao mà khó thở quá đỗi.
Tô Dao lắc lắc đầu gạt bỏ những dòng suy nghĩ trong đầu, cảm giác nhẹ nhõm sau khi phỏng vấn dần dần dâng lên. Đi siêu thị mua ít đồ thôi! Về nhà làm một bữa tối thật ngon cho Tô Thư mới được.
Tô Dao không biết, ngay từ lúc cô bước vào phòng phỏng vấn, Hứa Đông Dương cứ nheo mắt nhìn cô, mỗi cử chỉ hành động của cô đều như đâm vào tim anh.
Thật không ngờ, thật không ngờ. Đã sáu năm rồi, vậy mà lại gặp lại cô tình cờ trong trường hợp này.
Theo như sự hiểu biết của anh về cô, cô tất nhiên sẽ tháo cặp kính của mình dùng ánh mắt mơ hồ để làm giảm bớt đi áp lực. Nếu vừa rồi cô nhìn rõ anh trong số những vị giám khảo, không hiểu cô có thể tự trấn tĩnh được nữa hay không?
Cố, mang họ chồng. Thật là một người phụ nữ truyền thống. Hứa Đông Dương khẽ nhếch khóe môi cười lạnh. Trong đầu anh chợt hiện về dáng vẻ kinh ngạc và thất thần của cô trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng anh, bất chợt cảm giác mình không thể kiên nhẫn ngồi lại được nữa, anh bèn đứng dậy. Mọi người trong phòng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông chủ của mình đột nhiên đứng dậy. Hứa Đông Dương quét ánh nhìn qua những người xung quanh, điềm tĩnh bàn giao công việc: "Mọi người tiếp tục, tôi phải đi giải quyết một số việc".
Hàn Thụy gật đầu, ra hiệu công việc phỏng vấn sẽ do anh thay quyền đảm nhiệm. Hứa Đông Dương đẩy cửa bước nhanh ra ngoài phòng phỏng vấn, hành lang bên ngoài đã mất hút từ lâu hình bóng người con gái đó. Hứa Đông Dương khẽ nhăn mày, dựa vào bên cửa sổ lớn nhìn xuống phía dưới. Từ đây có thểm nhìn bao quát toàn cảnh của quảng trường dưới tòa nhà, rất nhanh, anh một lần nữa lại đuổi bắt kịp bóng hình của Tô Dao.
Xem ra sau khi hoàn tất phỏng vấn cô đã hoàn toàn thoải mái, cởi bỏ chiếc áo vest ngắn khoác ngoài khi nãy vắt nhẹ nhàng lên trên vai, và đứng ở trước lối vào tòa nhà trò chuyện điện thoại với ai đó.
Nụ cười nhẹ nhàng nơi đuôi mắt khóe miệng cô khiến cho trái tim Hứa Đông Dương co thắt lại. Anh đứng thẳng người ra nhìn cô đang đứng phía dưới, nỗi đau giấu kín bao lâu nhói lên từ tận tâm can, cảm giác mạch máu như căng ra, cuối cùng tích tụ lại nơi trái tim, hơi thở sâu dường như phá vỡ hồi ức trong anh.
Hứa Đông Dương từ từ nắm chặt tay lại. Sáu năm rồi. Anh từ cảm giác đau nhói tê tái, phẫn hận ban đầu dần trở nên lạnh lùng. Anh vốn cho rằng suốt cả cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, thật không ngờ cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, diện mạo điềm tĩnh, cử chỉ ung dung, dường như chưa bao giờ quen biết anh, dễ dàng phá hủy sự lạnh lùng trong anh suốt sáu năm qua.
Việc đầu tiên mà Tô Dao làm sau khi đã phỏng vấn xong là điện thoại cho Cố Nguyên. Hôm nay Cố Nguyên không đi làm, đưa con gái Tô Thư đi công viên bách thú. Cô nhóc ở đầu điện thoại bên kia cướp lấy điện thoại của bố không ngớt kể cho mẹ nghe chuyện của mình. "Cho khỉ ăn dưa nè, xem hà mã tắm nè, chụp ảnh với gấu trúc nè, ý, còn nữa, ba còn mua kem cho con...". Tô Dao nghe tiếng Tô Thư huyên thuyên, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Tô Thư là máu mủ cốt nhục của Tô Dao. Cô nhóc này từ bé đã rất lanh lợi, thông minh đáng yêu ai ai cũng quý. Tô Thư nói muốn ăn thị bò vào buổi tối, Tô Dao muốn đi siêu thị mua ít thịt bò loại thượng hạng cho cục cưng để toại nguyện mong muốn cho cô bé.
Tô Dao không biết, mỗi hành động, mỗi cử chỉ của mình, mỗi lời nói mỗi nụ cười tất cả đều lọt vào đáy mắt người đàn ông đứng không xa ở phía sau lưng mình.
Hứa Đông Dương dừng xe lại, tựa người vào thành cửa xe cúi đầu châm một điếu thuốc, nhìn Tô Dao dập điện thoại bước xuống xe bus rồi đi vào siêu thị. Anh không vào theo, anh không vội vã xuất hiện trước mặt cô ngay lúc này.
Hứa Đông Dương nhẹ nhàng nhả khói thuốc theo hình vòng tròn, nhìn từng vòng khói dần dần tan ra giữa những ngón tay mình, đột nhiên khuôn mặt anh trở lên lạnh lùng, nơi khóe môi nhéch lên một nụ cười nguy hiểm. Tô Dao, nếu như cô biến mất thì nên biết mất mãi mãi.
Lần này, là do cô tự tìm đến trước mặt tôi.
Khi Tô Dao ra khỏi siêu thị thì người đàn ông đứng bên ngoài đó cũng đã biến mất. Tô Dao không hề hay biết vội vàng về nhà, khi đang lúi húi trong nhà bếp, Cố Nguyên dẫn con gái nhỏ Tô Thư cũng đã về nhà. Con bé vừa vào nhà đã vứt hết giày dép chạy ngay vào nhà bếp, ôm lấy chân mẹ không buông, nằng nặc đòi mẹ bế. Tô Dao bế con gái lên, thơm vào hai má hồng hồng: "Đi chơi vui không con?".
"Vui ạ". Tô Thư nghiêng đầu, cụng đầu vào nghịch ngợm dựa dựa vào một bên cổ Tô Dao, giọng làm nũng "Ba nói lần sau sẽ đưa con đi nữa".
"Được rồi, lần sau mẹ và ba sẽ cùng đưa con đi".
Tô Dao lại tiếp tục thơm vào má của con, bế con đi vào nhà vệ sinh: "mẹ đưa con đi rửa tay. Mẹ làm thịt bò thật ngon cho Tô Thư ăn nhé, Tô Thư thích không?".
"Thích ạ...". Tô Thư theo Tô Dao vào nhà vệ sinh. Cố Nguyên vừa bước vào cửa mỉm cười, đặt túi lớn trên vai xuống đất, quay vào bếp bày những món ăn đã nấu xong ra phòng ăn: "Hôm nay phỏng vấn thế nào?".
"Nói chung là tốt ạ! Cảm giác là giám khảo rất hài lòng về em".
Tô Dao vừa đáp lại vừa lau tay. Tô Thư lúc này đã không chần chừ gì nữa vội nhào về phía cạnh bàn ăn, nhanh nhảu ngồi vào ghế với sự hỗ trợ của Cố Nguyên, cầm ngay bánh burger thịt bò. Cố Nguyên nhìn Tô Dao cười cười: "Thật ra em không đi làm, thì anh nuôi hai mẹ con cũng đâu có vấn đề gì?".
Tô Dao ngồi xuống cạnh Tô Thư, lau dầu ăn dính bên khóe miệng cô bé, cất giọng nhỏ nhẹ: "Em cũng muốn để cho mình một con đường để lui".
Cố Nguyên còn đang sững người, không đợi cho anh kịp nói, Tô Dao đã ngẩng đầu nhìn anh: "Lẽ nào anh muốn em ở nhà ăn ngủ béo múp như một con sâu gạo sao? Ngày nào đó anh bỏ rơi em em sẽ tìm ai để khóc đây?".
Cố Nguyên nhìn Tô Dao hồi lâu, ánh mắt bỗng chốc trở lên âu yếm nhẹ nhàng: "Dao Dao, anh không muốn em cảm thấy mình không có nhà để nương tựa".
Tô Dao ôm cô con gái Tô Thư vào lòng, ngầng đầu cười nhạt: "Em biết".
Ăn cơm tối xong, Cố Nguyên dỗ Tô Thư chơi một lúc, tắm cho con rồi cho con đi ngủ. Đi chơi cả một ngày dài, Tô Thư ngoan ngoãn chìm sâu vào giấc ngủ. Cố Nguyên nhẹ nhàng đóng cửa, ngoài đầu nhìn lại, Tô Dao đã thu dọn xong mọi thứ và ngồi xem tivi ở phòng khách. Anh bước ngập ngừng, tiến tới ngồi xuống bên cô: "Bên đó họ nói như thế nào?".
"Nói là em ở nhà đợi khoảng một tuần, nếu họ nhận vào họ sẽ thông báo cho em", Tô Dao chuyển đi chuyển lại kênh ti vi: "Hôm nay giám khảo phỏng vấn em hỏi em câu hỏi cuối cùng rất là kỳ cục, hỏi em Cố Tô có phải là một họ đôi hay không?"
"Sao?", Cố Nguyên dựa người vào ghế, gối đầu nhìn Tô Dao: "Có phải là người quen của em? Nếu là người quen thì khả năng thành công sẽ rất cao".
"Chắc không phải đâu...". Trong đầu Tô Dao chợt vang vọng giọng nói quen thuộc đó đã khiến cô khó thở, tim bắt đầu thắt lại, vội vàng gạt bỏ đi suy nghĩ đang hiện lên trong đầu: "Ở thành phố này em không nghe nói có người quen, bạn bè nào ở đây cả". Tô Dao ngẩn người: "Em không nhìn rõ người đó trông như thế nào".
Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn Tô Dao, cười cười: "không đeo kính?"
Tô Dao cười bẽn lẽn: "Đợi công việc ổn định xong, em tìm căn hộ nào đó rồi đưa Tô Thư đi". Cô nhìn Cố Nguyên với chút ngại ngùng, "thời gian này lại làm phiền anh giúp giấu chuyện gia đình. Tạm thời anh đừng để họ biết chuyện chúng ta ly hôn nhé".
Cố Nguyên ầm ừ đáp lại: "Ý của anh là, trước khi em quyết định nói cho gia đình biết việc chúng ta ly hôn, thì tốt nhất nên cùng với Tô Thư ở lại chỗ anh, tiện cho việc chăm sóc hơn".
Tô Dao gật đầu, cất giọng nhỏ nhẹ: "Cảm ơn anh".
Cố Nguyên mỉm cười pha chút khiên cưỡng: "Dao Dao, em nhất thiết trở nên xa lạ với anh thế ư?".
Tô Dao ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên, chớp chớp mắt tinh nghịch: "Em sợ anh ly hôn với em xong lại ân hận, lại thấy không nỡ rời xa em".
Cố Nguyên cười. Khẽ vuốt mái tóc dài buông mượt sau lưng Tô Dao, giọng trầm xuống: "Em nói vậy, anh thực sự cảm thấy có chút hối hận".
Cử chỉ của Cố Nguyên khiến Tô Dao sững người. Anh dường như không phát giác được hành động của mình, để mặc cho những lọn tóc mềm suôn qua giữa những khe tay.
Cố Nguyên ngước nhìn lên: "Dao Dao, em nói như vậy khiến anh nghĩ rằng em đang oán trách, từ trước đến giờ anh chưa từng thực hiện nghĩa vụ nên có giữa vợ chồng".
Khuôn mặt Tô Dao thoáng ửng hồng. Ban đầu chỉ là trêu đùa, chủ đề cuộc nói chuyện sao lại đưa đẩy tới chỗ kỳ cục như vậy.
Cố Nguyên nhìn Tô Dao, ôm trọn gương mặt ửng hồng vào tận sâu trong đáy mắt. Cô vừa tắm xong, trên vai buông xõa những lọn tóc xoăn, vẫn còn đọng lại làn hơi ẩm mướt sau khi tắm. Không gian tràn ngập hơi nước phả ra từ buồng tắm và mùi thơm nhè nhẹ từ dầu gội trên tóc Tô Dao, hòa quyện với hơi nóng của thân thể cô và làn da mềm mướt, tất cả tạo nên một hương vị quyến rũ của riêng cô. Cố Nguyên nhìn sâu vào trong đáy mắt Tô Dao, tay của anh dần dần siết chặt lại.
"Anh có xem ti vi không?".
Tô Dao đột nhiên nghiêng đầu, đón nhìn ánh mắt của Cố Nguyên. Cô dường như ngộp thở bởi cái nhìn chăm chú của anh, tim cô đập nhanh hơn.
Cố Nguyên là một người đàn ông rất đẹp trai. Dáng người cao ráo, từ anh toát ra vẻ lịch lãm, thường ngày ở anh là một cảm giác nhẹ nhàng, âu yếm. Anh lúc này với anh thường ngày có gì đó khác nhau, lẩn khuất đâu đó cho người khác một cảm giác nguy hiểm.
Cố Nguyên nắm lấy chiếc điều khiển từ trong tay Tô Dao, từng ngón tay anh nắm chiếc điều khiển không tránh khỏi chạm vào những ngón tay của Tô Dao. Những va chạm thường ngày giữa hai người như thế này không hề ít, nhưng không hề diễn ra trong không khí ấm áp và nhạy cảm như thế. Tay Cố Nguyên khẽ chững lại, rồi anh giật lấy chiếc điều khiển về phía mình, dời ánh nhìn từ người Tô Dao sang ti vi, giọng lạnh băng: "Ừ, anh muốn xem thời sự, em đi ngủ trước đi!".
"Anh cũng đi nghỉ sớm đi".
Gương mặt Tô Dao ửng hồng, cúi đầu bước qua người Cố Nguyên, đi vào phòng của con gái. Nghe tiếng cửa khép lại, Cố Nguyên khẽ thở ra một tiếng, quăng chiếc điều khiển sang một bên, vuốt mặt nằm lên ghế sofa. Phảng phất trong không khí dường như vẫn còn đâu đây hương thơm của Tô Dao.
Cố Nguyên đưa tay ôm lấy mặt mình, mắng nhẹ một tiếng, không biết là đang mắng ai.
Còn tiếp...
Hồ Tiểu Mị
(Tiểu thuyết Sống chung sau ly hôn của tác giả Hồ Tiểu Mị, do NXB Văn học ấn hành)
Đọc: Tiểu thuyết cùng chủ đề Hôn nhân Gia đình |
* Khi lấy chàng |
* Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu |
* Sống chung với mẹ chồng |