Nhạc trưởng Trần Vương Thạch. |
-
Nhiều khán giả cho rằng sự có mặt của Dàn nhạc Giao hưởng TP HCM trong chương trình "Hòa bình cho tình yêu" thật lãng phí khi số lượng tác phẩm mà dàn nhạc tham gia quá ít. Anh nghĩ sao?- Chúng tôi tham gia chương trình này nhằm mục đích thể hiện việc xã hội hóa nhạc giao hưởng, nghĩa là chủ động đem loại âm nhạc kinh viện tiếp cận công chúng. Đây là hướng đi mà Nhà hát Giao hưởng và Vũ kịch TP HCM theo đuổi. Thật ra, ở chương trình Hòa bình cho tình yêu, chúng tôi đã chuẩn bị nhiều hơn so với những gì đã được trình diễn. Song phần lớn những ca khúc mà nhạc sĩ Thanh Tùng phối và dàn nhạc tập luyện đã không được các ca sĩ hát. Họ chỉ hát những bài theo ý họ, do vậy, chương trình quả là chưa khai thác hết khả năng phong phú vốn có của một dàn nhạc giao hưởng. Điều này chính chúng tôi cũng cảm thấy tiếc cho công sức mình.
- Công chúng âm nhạc của thập kỷ 80 vẫn chưa quên hình ảnh cây vĩ cầm Trần Vương Thạch một thời. Vì sao anh lại chuyển hướng sang nghiệp chỉ huy?
- Lúc nhỏ, tôi là trưởng đội nhạc Nhà thiếu nhi TP HCM, lo dàn dựng và chỉ huy các tiết mục ca nhạc. Chính điều này đã giúp tôi tự khám phá mình có thiên hướng về chỉ huy và từ đó, quyết tâm học bằng mọi cách. Vừa học môn violon đến hết đại học, tôi vừa tranh thủ học dự thính môn lý luận, sáng tác, chỉ huy và tham gia biểu diễn, phối khí. Năm 1986, tôi ghi tên học lớp đại học tại chức về chỉ huy dàn nhạc ở Nhạc viện, trong lòng vẫn luôn chờ đợi suất học bổng ở nước ngoài. Bốn năm sau, tình cờ ông bác ruột ở Bỉ đã giúp đỡ đưa tôi sang bên đó. Tôi đã thi đậu vào khoa chỉ huy dàn nhạc Nhạc viện Hoàng gia Bỉ ngay cuộc thi tuyển đầu tiên và đã bươn chải, làm việc ngoài giờ để tự trang trải chi phí ăn học trong suốt 6 năm.
- Thi là đậu ngay, vậy phải chăng trình độ đào tạo âm nhạc cổ điển của ta đã ngang tầm với các trường đẳng cấp cao của thế giới?
- Về chuyên môn, tôi đã học 4 năm với giáo sư Quang Hải nên việc đậu ngay cũng là dễ hiểu. Song khi vào học rồi, tôi mới thấy mình còn bị nhiều lỗ hổng. Lỗ hổng về kiến thức văn hóa, xã hội và nhiều lĩnh vực khác nữa, nên tôi đã phải rất vất vả trong việc tìm cách bổ sung. Bởi vì tôi quyết, đã đi học là học cho đến đầu đến đũa, phải giải đáp cho được những câu hỏi mà ở trong nước mình chưa có điều kiện tìm biết. Tôi đã lùng sục kiếm cho được các tư liệu về âm nhạc châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng trong các thư viện ở nước ngoài. Nhờ vậy, tôi hoàn thành được luận án cao học về lý luận, bên cạnh văn bằng đại học chỉ huy.
- Sau khi tốt nghiệp, anh đã nhận được không ít lời mời hấp dẫn trong các dàn nhạc ở châu Âu. Vì sao anh lại chọn con đường trở về nước?
- Tôi tự thấy mình là người vô cùng may mắn khi ngay năm học thứ hai, tôi đã được dàn nhạc trẻ ở thành phố Liège (Bỉ) có tên là Hamal mời chỉ huy cho đến khi về nước. Làm việc với Hamal, tôi có cơ hội thực hành và hơn nữa, đã đưa vào chương trình những tác phẩm giao hưởng của các nhạc sĩ VN. Nhằm mục đích cọ xát, học hỏi kinh nghiệm, tôi tham gia nhiều hoạt động, khi thì làm nhạc công violon, lúc làm chỉ huy. Tôi đi diễn ở nhiều nước như Italy, Đức, Hà Lan... và nhờ vậy đã được nhiều dàn nhạc biết đến. Khi ra trường, có nhiều lời mời ở lại làm việc, song, mục tiêu đi học của tôi là làm dày thêm kiến thức, để góp phần xây dựng nền âm nhạc ở quê nhà nên tôi chỉ muốn quay về. Tôi thấy tự hào khi được là một trong những người đầu tiên xây dựng Dàn nhạc Giao hưởng TP HCM, dẫu rằng cho đến nay, sau 9 năm, dàn nhạc vẫn đang gặp rất nhiều khó khăn.
(Theo Người Lao Động)