1. Bài hát uống rượu của một anh nghèo (phỏng thơ Lý Bạch)
Rượu trong chén vàng đang mời gọi.
Để tôi hát anh nghe, đừng uống vội.
Tôi hát bài hát buồn trong tim anh.
Mỗi lần buồn,
Bài hát trốn trong khu vườn tâm hồn.
Niềm vui và bài hát lụi dần, và chết
Cuộc đời đen, cái chết cũng đen!
Chủ nhà đâu! Nhà anh đầy rượu ngon.
Ta ngồi đây,
Thổi cây sáo này.
Và rồi sáo thổi xong, cốc rượu cũng trống không: Sáo và rượu luôn song hành, thật tuyệt.
Cốc rượu ngon uống khi cần còn quí hơn nghìn vàng.
Còn giờ thì đời tối đen, cái chết cũng đen!
Bầu trời xanh vĩnh viễn một màu xanh; trái đất sẽ luôn tồn tại, và mùa xuân hoa vẫn nở.
Nhưng con người, anh sẽ sống bao lâu?
Thậm chí không đến 100 năm để vui cái vui phù phiếm của cuộc đời.
Nhìn kia, hãy nhìn kia! Dưới ánh trăng, trên bãi tha ma, những bóng hình vật vờ đáng sợ.
Một con vượn! Hãy nghe tiếng hót xé lòng của nó trong mùi hương dịu ngọt cuộc đời.
Nào nâng cốc! Giờ là lúc ta say!
Hãy uống hết, đến không còn một giọt.
Vì cuộc đời tối đen, cái chết cũng đen!
2. Chiều thu, cô đơn (phỏng thơ Qian Qi)
Mùa thu, sương treo trên mặt hồ.
Cỏ cây giá băng phủ trắng.
Như có bàn tay họa sĩ
Rắc phấn ngọc lên từng cánh hoa.
Hương hoa tàn.
Cơn gió lạnh làm bông hoa cúi gập.
Lá sen héo, rụng xuống,
Trên nước bập bềnh trôi.
Trái tim tôi mệt mỏi.
Con cừu non bước đi tung tăng làm ta buồn ngủ.
Tôi đã về đến nhà, nơi tôi tin tưởng.
Hãy để tôi nghỉ ngơi, là cái tôi cần.
Cô đơn, tôi thường khóc.
Mùa thu trong tim tôi quá dài.
Hỡi mặt trời tình yêu, liệu ngươi còn chiếu sáng
Và sưởi khô những giọt nước mắt buồn?
3. Bài thơ về những chàng trai trẻ (phỏng thơ Lý Bạch)
Giữa hồ, chiếc lầu
Lợp ngói xanh và trắng.
Lốm đốm như lưng con báo.
Chiếc cầu ngọc bắc ngang.
Đám bạn ngồi trong lều,
Ăn mặc đẹp, uống say, làm thơ và nói chuyện.
Tay áo lụa hất phía sau,
Dải mũ lụa vắt ngang bên cổ.
Mặt hồ lặng yên phản chiếu chiếc lầu
Qua tấm gương hình ảnh diệu mầu.
Mọi thứ trên lầu ngói trắng xanh lộn ngược.
Chiếc cầu chênh vênh như vành trăng bơi dưới nước.
Đám bạn ăn mặc đẹp, uống say, làm thơ và nói chuyện...
4. Bài thơ về cái đẹp (phỏng thơ Lý Bạch)
Các cô gái trẻ hái hoa; hái hoa sen bên bờ sông.
Họ ngồi dưới bóng cây, nhặt từng cánh hoa trên đùi,
và cười nói đùa nhau.
Những tia nắng vàng đan quyện nhau quanh người họ,
soi bóng họ xuống mặt hồ long lanh.
Mặt trời soi sáng thân hình mảnh mai và đôi mặt dịu dàng của họ;
Gió nhẹ thổi, khẽ làm bay tay áo,
gió mang hương thơm kỳ diệu của họ đi khắp nơi.
Nhìn kìa, đẹp sao những chàng trai tuấn tú cưỡi những con ngựa béo đi dọc bờ sông!
Rực rỡ như tia nắng, những chàng trai bước đi giữa những khóm liễu xanh.
Ngựa của một chàng vui sướng lồng lên trên bãi cỏ đầy hoa,
luôn đổi chân, nó dẫm nát những cánh hoa đang rơi như bất ngờ gặp gió.
Chao, chiếc bờm của nó tung bay trong gió thật đẹp, hơi thở ấm từ mũi phì phì.
Những tia nắng vàng đan quyện vào nhau quanh người họ,
soi bóng họ xuống mặt hồ long lanh.
Và cô gái đẹp nhất trong số các cô gái đưa mắt liếc tình người cô yêu quí.
Vẻ ngoài nghiêm khắc chỉ là cái vỏ.
Ánh mắt long lanh của đôi mắt to, và màu sẫm của cái nhìn nồng
cháy đã bộc lộ niềm khát khao trong trái tim nàng.
5. Mùa xuân, người say rượu (phỏng thơ Lý Bạch)
Một khi đời chỉ là giấc mơ, thì cớ gì phải buồn và lo?
Tôi sẽ uống cho đến khi không thể uống, uống suốt ngày!
Và khi không thể uống thêm vì bụng và đầu đầy rượu, tôi sẽ lảo đảo về nhà
để ngủ say khoan khoái.
Vừa tỉnh dậy, tôi nghe gì đấy nhỉ?
Ồ, con chim hót trên cây.
Tôi hỏi chim: Phải chăng đã mùa xuân? Tôi thấy như mình đang mơ.
Con chim chiếp chiếp trả lời: Vâng, đã mùa xuân. Mùa xuân mới đến đêm qua.
Vừa ngắm nhìn, tôi vừa nghe nó.
Con chim hót, và cười!
Tôi rót rượu đầy bát rồi uống cạn,
rồi tôi hát cho đến khi trăng chiếu sáng trên trời.
Khi không hát thêm được nữa, tôi lại ngủ.
Mùa xuân thì can gì đến tôi?
Cứ để tôi say!
6. Vĩnh biệt (phỏng thơ Meng Haraoran và Vương Duy)
Mặt trời lặn sau núi.
Thung lũng đêm chìm trong bóng tối mát mẻ.
Nhìn kia, như chiếc liềm bạc, trăng nhô lên trên mặt hồ xanh của bầu trời.
Tôi cảm thầy làn gió nhẹ thở dài sau rừng vân sam sẫm tối.
Con suối róc rách qua bóng đêm.
Giữa hoàng hôn hoa trở nên trắng nhạt.
Cả trái đất thở nhẹ, thiu thiu ngủ yên lành, mọi mong muốn giờ chỉ là mơ ước.
Người mệt mỏi lê bước về nhà, hy vọng được sống lại tuổi xuân và niềm vui trong giấc ngủ.
Chim đậu xuống cây, thôi không còn hót.
Cả thế giới rơi vào giấc ngủ.
Có tiếng thở dài mát mẻ trong những cây thông của tôi.
Tôi đứng chờ bạn mình; chờ để nói lời vĩnh biệt.
Tôi muốn chia sẻ với anh, bạn của tôi, về vẻ đẹp đêm nay.
Anh đang ở đâu? Anh bắt tôi chờ đã lâu.
Quay đi quẩn lại trên đường, chiếc sáo cầm tay, cỏ mềm mọc dày.
Ôi, thật đẹp! Thế giới vĩnh cửu, ngấy ngây vì tình yêu và sự sống.
Bạn tôi xuống ngựa, đang đi lại gần để uống cốc rượu vĩnh biệt.
Được hỏi sẽ đi đâu và vì sao phải đi, chàng đáp, giọng kín đáo:
“Bạn tôi ơi, Thần May Mắn không mỉm cười với tôi ở đời này. Tôi còn biết đi đâu?
Tôi sẽ đi lang thang trên núi.
Tôi sẽ tìm kiếm sự bình yên cho trái tim mình.
Rồi tôi sẽ quay về với ngôi nhà của tôi, quê hương của tôi.
Và sẽ không bao giờ đi xa nữa.
Trái tim tôi sẽ được nghỉ ngơi, chờ phút giây cuối cùng của nó.”
Những bông hoa dễ thương nở rộ khắp nơi trên mặt đất. Cây cối đâm chồi nẩy lọc mỗi lần xuân về.
Chân trời sẽ ngả màu xanh lơ cùng ánh sáng, khắp nơi và vĩnh cửu.
Vĩnh cửu... Vĩnh cửu...