-
Chào NSND Đặng Thái Sơn,
Theo em được biết một nghệ sĩ độc tấu để chơi một bản concerto phải tập luyện trước cả 6 tháng, vậy để chơi đồng thời 5 concerto, xin nghệ sĩ cho biết làm cách nào giữ được thể lực cũng như quá trình tập luyện cho chương trình hòa nhạc ngày 15 và 18/1 tại Nhà hát lớn Hà Nội. Chúc nghệ sĩ nhiều sức khỏe.NSND Đặng Thái Sơn:
Xin chào độc giả báo VnExpress. Tôi rất hân hạnh lần đầu tiên làm trực tuyến với độc giả quý báo. Bản thân tôi cũng là một độc giả của VnExpress, thường xuyên theo dõi tin tức trong nước qua tờ báo này.
Về việc tập luyện, quá trình này chia ra làm hai phần, một phần lúc mình tập bài đó có lúc cả năm, có lúc cả mấy chục năm. Có những bản của Beethoven trong chương trình này tôi đã tập và chơi trong 35 năm. Vì vậy, việc thuộc một Concerto không khó nhưng cái khó là làm sao để nó ngấm vào mình. Lúc diễn người ta chỉ diễn một Concerto với một lần, mà đây là 5 lần.
Đây là một thử thách thực sự nên tôi ví nó như là một cuộc chạy Marathon, vừa phải giữ được phong độ, lại vừa phải dẻo dai. Chương trình này có thể nói là dự án lớn nhất trong cuộc đời tôi từ khi đoạt giải Chopin đến nay. Tôi đã phải thử dượt ở Brazil và Tokyo (Nhật Bản). Về Việt Nam lần này, tôi vững tâm hơn vì sau hai lần đã biết thế nào là "kỹ thuật chạy Marathon".
-
Khi đã biểu diễn những bản nhạc cổ điển ở trình độ đỉnh cao, NSND còn giữ được cảm xúc ngỡ ngàng, mới lạ hay tất cả đã trở thành "ngón nghề", biểu diễn bằng kỹ xảo của mình. Những bí quyết nào giúp NSND luôn giữ được đẳng cấp chuyên môn như thế?
(Hoàng Xuân Hạnh, 36 tuổi, Tân Kỳ, Nghệ An)NSND Đặng Thái Sơn:
Một câu hỏi rất hay vì đây là vấn đề và thử thách mà tất cả những người diễn chuyên nghiệp đều quan tâm vì có những bài đã chơi đến nửa thế kỷ mà vẫn còn giữ được độ tươi mát như lần đầu mới làm quen. Riêng bản thân việc mỗi lần diễn trong không gian với Piano khác nhau, khán giả khác nhau đã tạo động lực khác nhau cho tôi để làm cho cách thể hiện của mình không lặp lại như cái máy. Về mặt chủ quan, tôi luôn giữ lại một tỷ lệ trong cách xử lý bài cho ngẫu hứng.
Sắp sửa Tết đến, tôi xin chúc độc giả VnExpress một mùa xuân mới chìm trong những âm thanh mới. Chúc VnExpress tiếp tục giữ vững được vị trí của mình là trang báo tiếng Việt được nhiều người xem nhất và là cầu nối của người Việt ở nước ngoài với quê hương.
-
Chào nghệ sĩ Đặng Thái Sơn, tôi xin hỏi nghệ sĩ có ý định biểu diễn tại Mỹ? Bạn bè tôi cũng như cộng đồng người Việt tại đây thực sự mong muốn được nghe tiếng đàn của nghệ sĩ. Chúc nghệ sĩ nhiều sức khỏe.
(Nam Trung, Texas, Hoa Kỳ)NSND Đặng Thái Sơn:
Năm vừa rồi tôi có biểu diễn hai lần ở California (ở San Diego cho Hội các Nhà giáo âm nhạc California và ở Pasadena). Chắc là sắp tới tôi sẽ phải cập nhật thường xuyên hơn thông tin biểu diễn trong website cá nhân để các bạn tiện theo dõi.
-
Tôi được biết nghệ sĩ thỉnh thoảng mở những lớp master ngắn hạn tại VN, vậy nghệ sĩ có ý định thực hiện một khóa đào tạo ngắn hạn trong TP HCM để truyền lại những kinh nghiệm, kỹ năng cho các tài năng trẻ trong TP HCM? Trân trọng cảm ơn NSND Đặng Thái Sơn.
(Nam, 41 tuổi, Tân Bình, TPHCM)NSND Đặng Thái Sơn:
Nói chung nguyện vọng của tôi là có chứ nhưng ai tổ chức?
-
Tại sao ông lại đổi quốc tịch từ Việt Nam sang Canada? (le thanh hai, 28 tuổi, Linh nam, Hoang Mai, Ha noi)
NSND Đặng Thái Sơn:
Mặc dù đang sinh sống và có quốc tịch Canada nhưng tôi chưa bao giờ bỏ quốc tịch Việt Nam.
-
Nghệ sĩ Đặng Thái Sơn có nhớ chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trong lần biểu diễn đêm chung kết cuộc thi Chopin tại Warsawa năm 1980 là của ai không? Của tôi đấy! Khi đó nghệ sĩ là một SV nhỏ bé sang từ Liên xô trong chiếc áo vest mầu xanh nhạt có đai ở lưng áo. Khi đó chưa ai biết anh là ai cả. Khi anh xuất sắc lọt vào vòng chung kết, anh được may một bộ vest cấp tốc nhưng lại thiếu chiếc sơ mi. Tôi đang học tại Học viện Kỹ thuật quân sự WAT, Warszawa, có áo cùng khổ. Theo gợi ý của ĐSQ VN tại Warszawa lúc đó, tôi đã tặng chiếc áo cho nghệ sĩ để biểu diễn. Đêm đó khi anh đoạt giải nhất, chúng tôi trong ký túc xá đã đứng dậy hoan hô mừng thành công của anh, của một người Việt Nam lần đầu tiên đoạt danh hiệu cao quý này. Riêng tôi, tôi tự hào vì đã làm một việc vô cùng nhỏ nhoi cho anh, cho chúng ta, cho Việt Nam!
(Tran Quoc Dung, 62 tuổi, 24.01B Hung vuong Plaza, 126 Hong Bang P12, Q5 Tp.HCM)NSND Đặng Thái Sơn:
Hồi đó đi thi, tôi không bao giờ nghĩ vào nổi chung kết nên chỉ mang quần áo biểu diễn bình thường cho 3 vòng đầu chứ không có trang phục đen cho đêm chung kết. Lúc hết vòng 2, tôi linh cảm mình có khả năng vào được vòng trong nên mới gõ cửa đại sứ quán để vay tiền may quần áo nhưng không được. Khi hết vòng 3, chắc chắn tôi đã vào chung kết nên trước hai ngày, tôi gõ cửa lại lần nữa. Lúc ấy mới vay được.
Tôi vào những cửa hàng quần áo tổng hợp ở Ba Lan thì không tìm thấy bộ nào cỡ vừa vì mình nhỏ quá. Ban tổ chức cuộc thi ra chỉ thị cho một thợ may phải may trong 24 tiếng một bộ quần áo nhung đen cho mình. Chỗ đó họ chỉ may cho tôi vest còn đúng là sơ mi thì tôi không nhớ thật. Chắc là lòng tốt của anh đã giúp nhiều cho tôi trong vòng chung kết. Tôi nghĩ áo sơ mi của anh cũng "thiêng" lắm và đã đem may mắn đến cho tôi (Cười).
-
Cháu rất thích nghe các bản nhạc chú biểu diễn. Khi cháu còn nhỏ ông bà cháu thường hay bảo cháu phải noi gương chú Sơn, dòng họ mình rất tự hào về chú. Cháu muốn hỏi là chú có bao giờ nghĩ là sẽ về quê nội của mình biểu diễn cho các ông, bà ở quê nghe không?
(Đặng Thị Kim Oanh, 28 tuổi, Thụy Hương - Chương Mỹ - HÀ Nội)NSND Đặng Thái Sơn:
Thực ra tôi có một giấc mơ lãng mạn là biểu diễn xuyên Việt với sân khấu di động trên một chiếc xe ca hạng nặng, chứ còn quê mình đã có phòng hòa nhạc đâu?
-
Thưa NSND Đặng Thái Sơn, những cái tên nào trong số những pianist trẻ ở châu Á khiến ông để ý và ông đánh giá thế nào về khả năng của họ. So với những tài năng trẻ thế giới như Blechacz, Trifonov... thì những tài năng châu Á còn yếu ở những điểm nào?
(Khôi Nguyên, 55 tuổi, Bà Triệu, Hà Nội)
Xin ông cho biết nếu bạn trẻ học piano ở Việt Nam muốn phát triển tài năng thì hiện nay nên du học ở những trường đào tạo âm nhạc nào? Chất lượng đào tạo piano ở Học viện Âm nhạc quốc gia Việt Nam hiện nay liệu có đáng tin cậy và khả năng đào tạo nếu xếp ở ba mức độ tốt, khá, trung bình thì ông xếp ở hạng nào? Cảm ơn NSND và chúc ông nhiều sức khỏe, thành công hơn nữa.NSND Đặng Thái Sơn:
Pianist châu Á có thể chia ra làm hai thế hệ, thế hệ trước có người mà tôi kính trọng thì có ông Fou T'Song (người Trung Quốc). Còn thế hệ Pianist trẻ bây giờ thì rất nhiều người dễ dàng đoạt những giải cao ở các cuộc thi quốc tế nhưng sau đó để trở thành nghệ sĩ tầm cỡ toàn thế giới thì còn là một chặng đường dài nữa.
Nếu các bạn trẻ học Piano ở Việt Nam muốn phát triển tài năng thì phải chọn trường phù hợp với khả năng mình ở mức độ nào. Cơ bản thì thậm chí ở Á Đông có rất nhiều trường tuyệt vời ở Nhật Bản, Hàn Quốc và cả Trung Quốc. Còn nếu ai đã có những cơ bản vững vàng mà muốn tiếp tục học lên cao hơn thì tất nhiên gu của tôi là châu Âu - nơi đó luôn là gốc rễ của nhạc cổ điển và sự đào tạo ở nhiều trường cũng tương đối đồng đều. Mặc dù có những trường nổi tiếng ai cũng biết đến như Hannover ở Đức, Nhạc viện Quốc gia Paris (Pháp), trường Imola ở Italy, Đại học nghệ thuật ở Vienne (Áo) hay London (Anh)...
Ngay ở Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam cũng có những thầy giáo tay nghề tốt nhưng theo tôi thì cũng nên có những cải cách về chương trình giảng dạy cấp bách.
-
Dạ thưa bác, cháu muốn hỏi để những ngón tay thật chắc và mạnh đều như nhau khi chơi đàn thì phải luyện nhưng bài tập gì và phương pháp như thế nào ạ? (Trần Nhật Hạ, 15 tuổi, Tp.HCM)
NSND Đặng Thái Sơn:
Một trong những điểm yếu trong những ngày đầu tôi bước chân vào Nhạc viện Tchaikovsky ở Matxcơva là ngón tay tôi yếu. Lúc đó thầy cho tập gấp rút hai loại nhạc, một là cổ điển - đặc biệt là Haydn, và nhạc hiện đại thế kỷ 20 - đặc biệt là Prokofiev và Bartok.
Ngoài ra, tập gam hàng ngày (tập không phải một cách máy móc) là không thể thiếu được.
-
Kính thưa nghệ sĩ Đặng Thái Sơn, nghệ sĩ có suy nghĩ gì trước ý kiến cho rằng sau 50 năm, tính từ những ngày đầu tiên nghệ sĩ chơi đàn, cho đến nay, âm nhạc cổ điển đã, đang và sẽ còn là một điều gì đó rất xa lạ đối với đại đa số quần chúng Việt Nam. Nghệ sĩ đã sống và làm việc ở nhiều nước trên thế giới, theo nghệ sĩ chúng ta có thể học hỏi họ điều gì để có thể thay đổi thực trạng trên ở Việt Nam? Xin chân thành cám ơn nghệ sĩ, xin chúc nghệ sĩ năm mới sức khỏe và nhiều may mắn!
(Tạ Minh Hiếu, 26 tuổi, Thành phố Kanazawa, Nhật Bản)NSND Đặng Thái Sơn:
Đúng là Việt Nam mình cũng sẽ là chạy theo các dòng nhạc mà các nước khác đã đi trước mình, như một quy luật. Theo tôi, quy luật gần gũi, thân thuộc mà mình có thể học hỏi nhiều là các nước Á châu láng giềng. Ví dụ như Nhật Bản, nhạc cổ điển phát triển ngay sau Thế chiến II, sau đó là Hàn Quốc, Đài Loan, Hong Kong. Sau 30 năm thì Trung Quốc đợt gần đây đang nổi lên.
Mình không thể dám so ngay nhưng ít ra những nước như Thái Lan, Indonesia thì cách đây 10, 15 năm bỗng rực lên rất nhanh chóng. Tôi hay đi chấm các cuộc thi Piano quốc tế thì bây giờ bắt đầu xuất hiện lác đác các đại diện của Thái Lan, Singapore, Philippines, Malaysia rất tài năng.
Tôi nghĩ mô hình gần với Việt Nam nhất là Trung Quốc vì cơ cấu xã hội gần giống nhau. Trung Quốc hiện nay lực lượng học cổ điển rất ghê gớm nhưng chỉ riêng Piano thì con số đó cách đây 10 năm là 5 triệu còn hiện tại đã lên đến 20 triệu người. Giới trung lưu luôn ưu tiên giáo dục âm nhạc cho con cái và rất để ý, không tiếc gì trong việc đầu tư. Khi xã hội Việt Nam phát triển giàu có lên thì cũng như vậy.
So với thế hệ của tôi thì khán giả Việt Nam bây giờ cũng đã đỡ xa lạ với nhạc cổ điển hơn xưa rồi. Bây giờ việc học nhạc cổ điển cũng đã thành phong trào. Theo tôi, hệ thống không thể bỏ qua được là mạng trường tư vì nhanh nhẹn, dễ làm. Trường công thì nên đóng vai trò chủ chốt, đầu tư nuôi tài năng là hợp lý nhất. Chuyện quan trọng nhất là phát hiện tài năng và tạo điều kiện cho những tài năng đó phát triển.
Về điều kiện phát triển nhạc cổ điển của Việt Nam hiện nay thì tốt hơn nhiều so với thời của tôi, từ băng đĩa cho tới cơ sở vật chất, đặc biệt là Internet có thể tìm thấy mọi thứ. Ngoài chuyện đầu tư về giáo dục, đời sống âm nhạc cũng rất quan trọng. Ví dụ như Hà Nội, TP HCM - những thành phố lớn - thì có những hoạt động âm nhạc thường niên, có những người nghe đăng ký trước và trở thành thành viên của các câu lạc bộ nhạc cổ điển nhằm tạo ra đời sống âm nhạc phong phú và thường xuyên chứ không phải là bộc phát.
Như tôi biết Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam đã có những mùa diễn lên chương trình trước và có những hoạt động giáo dục như giảng giải về từng chương trình. Tôi cũng nghĩ nên có những chương trình đi sâu vào khán giả trẻ, định hướng thẩm mỹ cho thế hệ tương lai này.