Mẹ gánh con về phố
gánh nỗi mưu sinh của một gia đình
thời của những người đàn bà bươn chải
cha có là tầm gửi?
Cha chìm trong bóng mình
một thời người hùng phong sương trận mạc
thương cha mẹ xát muối vào lòng
thương con mẹ tảo tần lặng bước
những lúc buồn nước mắt nghẹn rơi
gánh cả nước non
khi cha đau thì mẹ đừng đau nhé
vai đâu cha dựa, mẹ à
con phân thân là nắng
mẹ gánh trời cao
xót xa
chạm tiếng thở dài.