- Phụ nữ ít ai thích công bố tuổi thật của mình trong khi chị làm ngược lại. Chị chấp nhận đương đầu với thực tế bằng suy nghĩ nào?
- Tôi tuổi Sửu, sinh đầu năm 1974. Nói không sợ thời gian hay xem thường sự già nua là không thật lòng. Tôi nghĩ đó là do quan niệm thôi. Theo quán tính, xã hội Việt Nam thường cho rằng tuổi đời của những nghề liên quan đến nghệ thuật chỉ vỏn vẹn trên dưới 10 năm, đó là giai đoạn xuân sắc nhất, qua thời điểm đó, có cố gắng cũng chỉ để níu kéo. Trong khi ở nước ngoài, làm nghệ thuật có thể cống hiến cả đời, quan trọng là mình làm được gì chứ không phải e ngại chuyện hết thời. Sharon Stone, Củng Lợi, Dương Tử Quỳnh... được Hollywood biết đến ở tuổi 40 chứ có sớm đâu? Tôi nghĩ khả năng, trình độ quan trọng hơn tuổi tác. Tuổi tác và nhan sắc cần thật đấy nhưng không quyết định sự thành bại bằng tài năng.
Ảo thuật gia Ngô Mỹ Uyên. Ảnh: dienanh. |
- Giờ đây, phủi bỏ hình ảnh xưa để khoác lên mình sự lịch lãm, đài các của giới thượng lưu, và đi cùng với nó là những lời đàm tiếu không ít về sự giàu có đột ngột của chị. Mọi thứ có được hôm nay xuất phát từ lao động nghiêm túc hay đến từ những yếu tố ngoại lai khác?
- Năm 1992, tôi đoạt giải nhất Người mẫu thời trang do Bộ Văn hóa Thông tin tổ chức, rồi sau này là Hoa hậu Quốc tế Ai Cập. Thời điểm tham gia nghề người mẫu, tôi còn bị gọi callgirl cao cấp Việt Nam vì là chân dài duy nhất nói được tiếng Anh, lại có danh hiệu. Nói thẳng ra, khi sang nước ngoài, nhìn lại tôi cứ cười hoài. Đại gia ở xứ mình chỉ là hạng tép riu nếu so với cỡ mấy gã tỷ phú dầu lửa Ảrập hay những chàng quý tộc Anh, Pháp, Italy... Được đi nhiều, va chạm nhiều, thâm nhập vào thế giới người mẫu ở London, Paris, Milan, tôi từng suýt "ngã" vì những lời đề nghị khiếm nhã nhưng rõ ràng, sòng phẳng đổi chác tình tiền mà cái séc có giá trị bằng đôla Mỹ với dãy số không phía sau. May mắn là tôi không buông thả.
Trước khi ra nước ngoài du học, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền từ những sô quảng cáo. Ngày xưa có lúc tôi thức cả mấy đêm, không còn thời gian ngủ vì quay quảng cáo. Khoảng từ 1994 đến 1997, có đêm trên TV chiếu đến 4 clip quảng cáo do tôi đóng. Tiền kiếm được tôi đưa mẹ giữ, đầu tư bất động sản nên giờ mọi người thấy tôi nhiều tiền thì có gì lạ đâu?
- Bao nhiêu năm ở Mỹ, người ta bảo vì chị không làm được gì nên mới quay về Việt Nam tìm cơ hội ở tuổi 33. Chị nói sao?
- Tôi đã làm rất nhiều nghề từ người mẫu, MC đến ca sĩ trước khi sang Mỹ. Ngày mới đến, tôi cũng hăng hái lắm, tính tìm kiếm cơ hội cho đời mình với vốn tiếng Anh và kinh nghiệm nghề nghiệp "lận lưng", nhưng tất cả đều nhanh chóng sụp đổ. Casting vai diễn ở Hollywood mới thấy mình chỉ là hạt cát trong sa mạc. Nghệ sĩ khắp nơi đều đổ về đây, nhìn sơ yếu lý lịch của họ đã thấy "choáng". Ai cùng từng là diễn viên, được đào tạo bài bản, biết cưỡi ngựa, bắn súng, nhảy dance, hát nhạc jazz, chơi nhạc cụ nhuần nhuyễn... Mà ở Mỹ mỗi lần casting, phải đóng cho ban tổ chức tối thiếu 25 USD chi phí. Mỗi tháng casting chừng chục lần là nhịn đói luôn.
Mỹ là nơi dễ tìm cơ hội nghề nghiệp nhưng cũng cạnh tranh khắc nghiệt nhất. Năm 2001, tôi dự tính sang đó học master về quản trị kinh doanh, ai dè được công ty nổi tiếng chuyên sản xuất các sô truyền hình và phim ảnh ATI nhận vào làm việc và đào tạo thành ảo thuật gia. Cơ hội đến tại sao tôi không nắm bắt? Tôi qua Mỹ làm việc để tìm kiếm cơ hội cho mình và có đủ tiền lo cho hai em gái du học. Tôi chưa từng có ý định định cư lâu dài ở Mỹ. Hợp đồng giữa tôi và ATI kéo dài 10 năm, mà nay đã đến năm thứ 7 rồi. Còn 3 năm nữa tôi sẽ kết thúc công việc ở Mỹ. Thời gian ở Mỹ tôi học được nhiều thứ từ kiến thức đến kinh nghiệm sống, hiểu biết rất nhiều để sau này về lại quê hương làm việc không hẳn là nghệ thuật mà cả lĩnh vực khác. Nếu 7-8 năm nay ở Việt Nam, tôi vẫn vậy, trình độ giới hạn, đầu óc bị bó hẹp và chẳng thể nào được như bây giờ đâu.
- Vậy còn chuyện chị đang yêu một triệu phú người Mỹ mà chẳng bao giờ cưới vì ông không dám ly dị, sợ sứt mẻ tài sản sau khi chia tay?
- Có chuyện đó sao? (Cười lớn). Ông Bradley O'Leary chỉ là manager của tôi thôi. Quan hệ giữa tôi và ông ấy chỉ đơn thuần là công việc. Là người đặc biệt yêu quý Việt Nam nên ông đã viết hai quyển sách nói về Việt Nam, giới thiệu với độc giả Mỹ. Ông Bradley có 6 con gái với 6 người vợ trước nhưng đều ly dị cả rồi. Nếu tôi có quan hệ tình cảm với ông ấy chắc rằng không thể làm việc quang minh chính đại được. Người Mỹ rất rõ ràng, làm việc ra làm việc, yêu ra yêu, không nhập nhằng. Mọi thứ đều phải rõ ràng, chẳng ai lợi dụng ai cả.
Tôi đang có một bạn trai người Italy, chúng tôi quen nhau khi tôi sang Milan dự tuần lễ thời trang. Anh ấy kinh doanh ngành địa ốc - là ngành tôi đam mê. Chúng tôi cũng chưa dự tính gì cho tương lai vì tôi phải làm việc để 3 năm nữa, khi hai em gái ra trường tôi mới tính chuyện chồng con. Bạn trai tôi cũng đã 42 tuổi, có một con gái và đã ly dị vợ. Nhìn chung tôi thích đàn ông tài năng hơn là dáng vóc bề ngoài.
(Theo Thanh Niên Tuần San)